Một nắm đấm này của Trương Thác, trông có vẻ bình thường nhưng lại khiến cho cường giả cảnh giới hóa hình này còn chưa kịp chạy đến trước mặt Trương Thác mà đã bị đánh bay ra, phun ra máu tươi.
Cảnh tượng này khiến cho các cao thủ ngâm đó vô cùng sợ hãi, Satan thì vẫn là Satan mà thôi, cho dù có đối mặt với cường giả dân tộc thì vẫn cường thế như vậy.
“Có chút thực lực, nhưng mà vẫn chưa đủ” Ba vị cường giả ngưng khí của Mục thị ra tay, uy thế của giới ngưng khí hoàn toàn chèn ép Ngự Khí, lúc bọn họ thi triển toàn bộ uy thế, những ai thực lực hơi yếu đều sẽ có cảm giác khó thở.
Đối mặt với ba vị sơ kì ngưng khí này, Trương Thác không hề để tâm đến, thứ duy nhất khiến anh để ý đến chính là sự tồn tại của trung kì ngưng khí kia.
Nếu như vào những lúc bình thường, Trương Thác rất muốn đấu một trận với trung kì ngưng khí này, theo những trận chiến trong khoảng thời gian này, Trương Thác có một khái niệm mơ hồ đối với thực lực bây giờ của mình, đại khái là nằm trong khoảng trung kì ngưng khí, nhưng từ ý thức chiến đấu tu luyện ra được trong tù ngục địa ngục, khiến anh tự tin rằng bản thân mạnh hơn cả trung kì ngưng khí bình thường, nhưng vẫn kém hơn loại trung kì ngưng khí có chiến lực cấp bậc giáo chủ.
Đối với Trương Thác mà nói, trung kì ngưng khí tuyệt đối là một đối tượng luyện tập tốt, có thể để bản thân hoàn toàn kiểm nghiệm thực lực bây giờ của mình, nhưng hôm nay không phải là thời gian đúng cho việc này, nếu như để Mại Lạc chạy thoát lần nữa thì rất khó mà bắt lại được ông ta nữa. Trên đường đến đây, Mại Lạc đã cho ra rất nhiều con át chủ bài của mình, trong quá trình truy sát Mại Lạc, có không ít tử sĩ được Mại Lạc bồi dưỡng xen vào ngăn cản, trong số đó, có không ít hơn mười tên là cao thủ ngưng khí, không ai dám chắc rằng Mại Lạc này còn ẩn giấu loại thủ đoạn như thế nào.
Thân là giáo chủ Hội Thần Ẩn, Mại Lạc cũng được xem là đã tung hoành những mười năm rồi, con át chủ bài có được sau mười năm này chắc chắn là thứ mà Trương Thác không thể tưởng tượng được.
Bên ngoài dinh thự của Tiêu thị, có hơn bảy mươi thân ảnh đang tiếp cận.
“Gia chủ Đông Phương, ban nãy ngài Trương đã vào dinh thự này, đây là nơi của thị tộc Tiêu thị” Một đệ tử giới Ngự Khí xuất hiện trước mặt đám người của Đông Phương Vân Khởi.
Những đệ tử giới Ngự Khí này, thực lực yếu kém, không được tính vào lực lượng truy sát, nên được phái đi làm tai mắt.
“Tiêu thị” Đông Phương Vân Khởi nheo mắt. “Mười lăm gia tộc của thị tộc, loại thị tộc xếp phần cuối bảng này chẳng qua cũng chỉ là những con kiến nhỏ mà thôi, thật sự được xưng là thị tộc chỉ có năm họ lớn, anh Trương vào Tiêu thị, chẳng lẽ giữa Mại Lạc và Tiêu thị cũng có thỏa thuận gì với nhau sao?”
Đông Phương Vân Khởi đưa ra sự phán đoán này, khi ông †a vừa dứt câu, bên trong dinh thự của Tiêu thị đồng thời bộc phát khí thế của bốn giới ngưng khí.
Sắc mặt Đông Phương Vân Khởi lập tức thay đổi, quát lớn: “Có biến cố, mau vào trong!”
Đông Phương Vân Khởi vừa dứt câu, bảy mươi mốt vị cường giả giới ngưng khí lập tức xông vào trong dinh thự của Tiêu thị, với thực lực của ba giáo chủ trong số đó, cảnh tượng này có thể nói là lộng hành.
Bên trong dinh thự Tiêu thị, Trương Thác đứng bên trên hỉ đài, xung quanh anh đều là cao thủ Mục thị, ba người sơ kì ngưng khí, hơn mười cao thủ hóa hình, trên không trung, là Tiêu Bá Chí đang lơ lửng ở đó, phát tán ra uy thế vô tận.
“Họ Trương kia, hôm nay hai tộc Tiêu thị và Mục thị, với mười bảy cao thủ hóa hình, ba người sơ kì ngưng khí, một người trung kì ngưng khí, cho dù cậu có bản lĩnh lớn đến mức nào cũng phải chịu thua!”
Số lượng cao thủ mà chú ba của Tiêu Dương Thần nói khiến một đám thế lực ngầm chỉ nghe thôi cũng thấy hoảng sợ.
Người của Tô Thị chỉ cảm thấy bên mình chỉ là một cao thủ nhỏ, hiển nhiên không là gì so với bên kia.
Hai cô gái Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh ở trên sân khấu lễ cưới, nhìn cao thủ ở bốn phía xung quanh mà thấy đổ mồ hôi lạnh thay cho Trương Thác.
“Ông xã, cặp chặt Tiêu Dương Thần! Bắt anh ta là anh sẽ có thể đi!” Lâm Ngữ Lam lớn tiếng hét lên.
Sắc mặt của Tiêu Dương Thần đang đứng trên sân khấu lẽ cưới thay đổi, giơ tay lên tát vào mặt Lâm Ngữ Lam một cái, mắng to: “Tiện nhân!”
“Cút!” Trương Thác thốt nhẹ một chữ, nhưng lại giống như một chiếc búa nặng mà đập thẳng vào ngực Tiêu Dương Thần.
Tiêu Dương Thần phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra ngoài.