“Mau đưa tôi đến đó!” Vẻ mặt Tấn Hằng lộ vẻ lo lắng, sau đó sải bước ra khỏi phòng làm việc. Tuy dáng vẻ của anh ta đang vô cùng kinh ngạc thế nhưng trong lòng lại đang mừng như điên, điều mà anh ta cảm thấy tiếc nuối duy nhất chính là không thể nhìn thấy dáng vẻ của lão già đó khi chết.
Bệnh viện nhân dân Đô Thành, tất cả người nhà họ Lâm đã khóc tới mức vô cùng thương tâm, bọn họ vốn đang trên đường đi ăn cơm thế nhưng lại đột nhiên nhận được tin dữ.
“Ông nội, ông nội đâu rồi?” Lâm Ngữ Lam nhìn phòng bệnh không một bóng người, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Lâm Kỳ Văn trực tiếp ngã xuống đất, ông ta vốn đã bị hành hạ cả nửa ngày trong phòng giam. Giờ phút này lại nhận được tin dữ khiến cho tinh thần của ông ta hoàn toàn tan vỡ.
Tiếng khóc thút thít nhanh chóng vang lên, cặp mắt Từ Uyên sưng đỏ lên, Lâm Hải quỳ xuống trước của phòng bệnh.
Chỉ có Lâm Ngữ Lam là vẫn giữ được bình tĩnh, không khóc, mà đang đứng rúc vào tường, không biết đang lẩm bẩm gì trong miệng.
Bạch Bào Nhân thở dài: “Chị dâu, chuyện của ông cụ, bây giờ Tấn Hằng đang đặc biệt xử lý chuyện này. Tôi sợ ông cụ bị quấy rầy nên đã cho người đưa ông cụ đi rồi. Chị dâu à, nén bi thương”
Trương Thác đứng bên cạnh, chuyện như thế xảy ra khiến anh cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào. Chuyện này thật sự xảy ra quá đột ngột.
Trương Thác hỏi Bạch Bào Nhân: “Đại khái là mấy giờ xác nhận tử vong?”
Bạch Bao Nhân đưa tay, người bên cạnh Bạch Bào Nhân nhanh chóng đưa cho anh một phần báo cáo, Bạch Bạo Nhân nhìn một chút rồi nói: “Thời gian tử vong chính xác là khoảng một giờ bốn mươi ba phút trưa nay, y tá phát hiện dây trợ thở bị tuột xuống, vì thế không đủ để cung cấp ô xi cho bệnh nhân”
Trương Thác hỏi lại: “Nhân viên pháp y đã nghiệm chứng chưa?”
“Ừ” Bạch Bào Nhân gật đầu một cái: “Chắc chắn đã nghiệm chứng rồi, thật sự đã là không cung cấp đủ ô xi, không có các yếu tố tác động từ bên ngoài. Trong khoảng thời gian này, bên ngoài cũng có cảnh sát mặc thường phục trông chừng hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, vì thế không có người ngoài ra vào phòng bệnh này.”
Trương Thác vỗ võ bả vai người Bạch Bào Nhân: “Đưa tôi đi xem thi thể một chút”“
Bạch Bào Nhân gật đầu một cái, đưa Trương Thác đi tới chỗ để thi thể.
Mười mấy phút sau, Trương Thác cũng Bạch Bào Nhân quay lại phòng bệnh lần nữa, ánh mắt Lâm Ngữ Lam đỏ bừng, cô vội vàng đi tới vừa định mở miệng muốn hỏi gì đó thì đã bị một loạt tiếng giống trống khua chiêng cắt ngang.
Khi tiếng giống trống khua chiêng này vang lên thì tất cả người nhà họ Lâm đều tức giận đưa mắt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Tấn Hằng đang đi tới đây, trong điện thoại di động của Tấn Hằng còn truyền tới tiếng ca hát vô cùng chói tai.
“Hôm nay là một ngày vô cùng tốt…”
“Tôi sẽ đánh chết anh!” Lâm Hải hét lên một tiếng, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, đôi mắt đỏ ngầu phóng về phía Tấn Hằng.
Trương Thác đưa tay kéo Lâm Hải lại sau đó kéo anh ta ra sau lưng mình. Trương Thác cũng có thể nghĩ ra được, nếu để Lâm Hải động tay động chân với Tấn Hằng thì chắc chắn Tấn Hằng sẽ không trả đủa, thậm chí anh ta cũng sẽ không thèm tránh. Hôm nay nếu người nhà họ Lâm đánh Tấn Hằng thì chuyện sau này sẽ trở nên vô cùng phiền phức.
Bạch Bào Nhân nhíu mày một cái, sau đó nhìn Tấn Hằng lên tiếng: “Tấn Hảng, cậu đừng có quá đáng!”
“Tôi quá đáng chuyện gì chứ?” Vẻ mặt Tấn Hằng trở nên nghi ngờ: “Sao thế, không thể mở nhạc ở bệnh viện sao? A, đúng rồi!
Tấn Hằng đột nhiên để lộ biểu cảm bừng tỉnh, nhìn về phía Lâm Hải, lên tiếng: “Sao cậu lại kích động như thế chứ? Hóa ra là hôm nay người nhà của cậu mất! Ha ha hai”
Lâm Hải nghe thấy lời này thì lập tức muốn phóng về phía Tấn Hằng.