“Ngài An, nước của chúng tôi đâu?”
“Chúng tôi đến đây với anh, bây giờ không cho chúng tôi nước sao?”
“Tôi nói cho anh biết, hôm nay nếu như chúng tôi không được uống nước thì anh cũng đừng nghĩ sẽ đi ra ngoài!”
Mấy người của công ty bảo vệ đi tới sau lưng An Đông Hưng hung tợn nhìn chăm chằm An Đông Hưng.
Từng đôi mắt một nhìn chằm chằm An Đông Hưng, đều là đến từ từng công ty an ninh.
“Ngài An, xem ra hôm nay những nước này anh phải mua hết” Mã Phỉ dẫn đầu cười lớn một tiếng: “Chúng tôi cũng không phải người không nói đạo lý, hôm nay anh muốn mua hết, bao trọn gói giá sáu mươi nghìn tỷ cho anh”
Sáu mươi nghìn tỷ.
Cho dù là An Đông Hưng, nghe con số này cũng cảm giác hãi hùng khiếp vía một trận.
“Ngài An, thế nào, sao không nói gì?” Mã Phỉ nhìn An Đông Hưng: “Bây giờ tôi nghĩ xong rồi, nước này không chỉ bán, hoặc là sáu mươi nghìn tỷ đóng gói bán đi, hoặc là bây giờ tôi xả toàn bộ nước này đi, ngài An, cho anh thời gian mười giây đồng hồ cân nhắc”
Sau khi Mã Phỉ nói xong câu đó, trực tiếp kéo súng săn bên hông xuống, trực tiếp bóp cò súng với thùng nước sau lưng.
Một tiếng súng “bằng chéo” vang lên, thùng nước vỡ tung, thùng nước đầy nháy mắt hoà vào đất cát, nhìn người của công ty bảo an lớn đỏ mắt, những giọt nước này đối với bọn họ bây giờ mà nói cũng đồng nghĩa như tính mạng.
Mã Phỉ bắn nát thùng nước, thấy An Đông Hưng không lên tiếng, gã ta lại lần nữa nhắm chuẩn một thùng nước khác: “Ngài An, anh còn năm giây, suy nghĩ thật kỹ”
Mã Phi nói, lại một súng bắn ra, lại có một thùng khác bị vỡ, nước trong hoà vào đất cát, mấy giây đã bốc hơi sạch sẽ.
“Được, xem ra ngài An đã lựa chọn rồi, đến đây các anh em, xả toàn bộ nguồn nước này đi” Thủ lĩnh Mã Phỉ vung tay lên, người phía sau gã ta lấy ra súng săn, chia nhau ra nhắm chuẩn mấy thùng nước.
“Họ An, tôi cho anh biết, hôm nay nếu tôi chết khát ở đây, trước khi chết cũng kéo anh làm đệm lưng”
“Anh con mẹ nó chờ xem, giữ lại sáu mươi nghìn tỷ của anh đi, xuống Địa Ngục mà xài”
Từng tên an ninh thấy An Đông Hưng không lên tiếng thì tất cả đều mở miệng uy hiếp.
Thủ lĩnh Mã Phỉ cười lạnh một tiếng: “Đến đây, các anh em, nổ súng”
“Từ đã” Ngay lúc Mã Phỉ sắp bóp cò súng, An Đông Hưng đột nhiên lên tiếng: “Tôi mua, không chỉ mua hết nước, những vật tư kia tôi cũng muốn”
“Ha ha, được” Thủ lĩnh Mã Phỉ cười lớn một tiếng: “Ngài An hào phóng, đã như vậy tất cả tính chín mươi nghìn tỷ nhé.”
An Đông Hưng đi ra phía trước, như vừa rồi, thuần thục tiến hành chuyển khoản, tài sản chín mươi nghìn tỷ kếch xù, một chuỗi số không dài kia chỉ khiến người ta cảm thấy hoa mắt.
Chẳng qua giờ phút này không ai chú ý tới trên tiền An Đông Hưng chuyển ra, mà là toàn nhìn chằm chằm những nguồn nước sau lưng Mã Phỉ kia.
“Được, chín mươi nghìn tỷ đã chuyển tới, tự anh kiểm tra đi” Sau khi An Đông Hưng thao tác trên máy tính vệ tinh một trận thì lên tiếng nói.
“Kiểm tra thì không cần, nhân phẩm của ngài An tôi vẫn còn tin được, đã như vậy thì ngài An, hãy tận hưởng những vật tư này cho đã đi, ha ha ha” Thủ lĩnh Mã Phi cười lớn một tiếng, quay đầu ngựa lại.
Đang lúc đám người An Đông Hưng tưởng rằng những Mã Phi này sẽ rời khỏi thì thấy thủ lĩnh Mã Phi đột nhiên bóp cò.
“Băng bằng bằng bằng” Mấy tiếng súng liên tục vang lên, nhóm Mã Phỉ kéo tới mười thùng nước, nháy mắt bắn hết chỉ còn một thùng, mấy thùng còn lại đã nổ tung, mà lương khô, Mã Phi cũng chỉ để lại một chút, còn lại thì kéo đi hết.
“Giá! Giái”
Nhóm Mã Phỉ làm xong tất cả chuyện này thì nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho đám người An Đông Hưng một bóng lưng.
Đám người An Đông Hưng nhìn một thùng nước duy nhất Mã Phi để lại trước mắt, sau khi ngẩn ra mấy giây, gần như có hơn mười người phóng về thùng nước kia, đáy thùng nước có cái chốt mở, sau khi vặn chốt mở ra, nước trong ầm ầm chảy xuống, một đám người tranh nhau chen lấn chỗ nước chảy ra, há to mồm, nhận lấy dòng nước trong veo chảy ra, bọn họ làm như thế, nước chảy nhiều, nhưng thật sự chảy vào mồm thì chẳng được bao nhiêu.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trương Thác lắc đầu.