Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 774:





Những người này chiếm lấy phòng của mình mà còn ngang ngược à?





Cửa phòng mở ra, hai người phụ nữ mặt mũi bình thường đứng ở cửa, khinh thường nhìn Lâm Ngữ Lam.





“Chà, tôi còn tưởng là ai, thì ra là người họ khác của nhà họ Tô” Người phụ nữ này khinh miệt: “Sao? Đã khuya thế này còn gõ cửa phòng tôi là muốn làm gì hả?”





“Muốn làm gì ư?” Tô My tức giận đỏ mặt, hai tay chống nạnh: “Đây là phòng của chúng tôi! Cô dám bảo là của các cô hả?”





“Phòng của các cô á?” Người phụ nữ trẻ tuổi bĩu môi: “Nơi này viết tên nhà họ Tô các cô hay là viết tên nhà họ Lâm?”





“Ồn gì mà ồn! Trời tối rồi, muốn ồn thì cút sang chỗ khác!”





Trong tứ hợp viện, lại có một cánh cửa mở ra, một người đàn ông cao to đứng ở cửa, để trần nửa người trên, không kiên nhãn nói: “Điên hay sao mà làm ầm ï ở đây thế hả? Đứa nào còn kêu ca thì đừng trách ông đây đao hạ không lưu tình!”





Người đàn ông này vừa nói vừa rút một thanh đao ra. Trên đảo Ánh Sáng, không có pháp luật, không có quy tắc, chỉ có người thắng làm vua.





“Anh, hai con này bảo em chiếm phòng chúng nó, anh phân xử cho em đi!” Người phụ nữ trẻ tuổi làm nũng nói với người đàn ông kia.





“Hửm”?” Người đàn ông phãn nộ nhìn hai người Lâm Ngữ Lam: “Hai cô bảo em gái tôi chiếm phòng của hai cô hả? Căn phòng này viết tên của hai cô sao?” Người đàn ông cố ý lắc lư thanh đao, ánh trăng chiếu lên lưỡi đao, chiết xạ lên mặt Lâm Ngữ Lam.





Sắc mặt Tô My thay đổi. Rõ ràng người này đang đe dọa họ! Lần này nhà họ Tô chỉ có hai người Tô My và Lâm Ngữ Lam tới đây, ngay cả Tô My cũng không rõ tại sao gia chủ lại an bài như vậy. Tô My đương nhiên sẽ không biết rằng Tô Du Khanh biết rõ thân phận của Trương Thác. Lần này Lâm Ngữ Lam tới đảo Ánh Sáng, có cần thiết mang theo nhiều người không? Toàn bộ đảo Ánh Sáng đều là người của Lâm Ngữ Lam, đương nhiên không cần an bài nhiều người.





Bây giờ Tô My với Lâm Ngữ Lam bị người khác nhằm vào, hai người không có cách nào, ở đây nắm đấm của ai bự hơn thì kẻ đó có quyền phát ngôn.





“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nghe thấy tiếng hồn bên này, Tiếu Tinh Hàn dẫn Hồng Liên đi sang bên này.





“Sao? Thiếu trang chủ Tiếu, đây là tình nhân của cậu hả?”





Người đàn ông kia không khách khí nhìn Tiếu Tinh Hàn.





Thấy người đàn ông này, Tiếu Tinh Hàn cau mày. Đối phương là người nhà họ Hùng. Mặc dù nhà họ Hùng không lớn, nhưng ai cũng là mãng phu, đắc tội họ cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Còn lý do đối phương muốn cướp căn nhà này thì Tiếu Tinh Hàn cũng biết rõ. Lần này có rất nhiều thế gia tới đây, có những thế gia đông người, muốn cho tiểu bối trong gia tộc được trải đời, nhưng hòn đảo này diện tích có hạn, chuẩn bị chỗ ở cho các thế gia cũng chỉ có từng đó mà thôi.





Cho nên những gia tộc đông người sẽ nghĩ cách giành chỗ ở của người khác. Chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra. Anh ta còn nhớ năm ngoái có một kẻ đui mù, xếp hạng thứ một trăm trên bảng xếp hạng cao thủ toàn cầu, cực kỳ ngạo mạn đi giành chỗ ở của nhà họ Bạch, kết quả là bị Bạch Hòa một kiếm chém đứt cổ.





Cho nên mới nói có kẻ muốn gây chuyện, nhưng thực lực của bản thân cũng phải đủ mạnh mới được, không thì chẳng khác nào hành vi chịu chết.





Mặc dù địa vị của nhà họ Hùng trong cổ võ thế gia không bằng nhà họ Tô, nhưng số lượng đội hình của nhà họ Tô lần này là yếu nhất trong số các cổ võ thế gia. Hơn nữa người nhà họ Hùng đều là mãng phu, thật sự gặp phải chuyện gì thì chắc chắn sẽ không hề suy xét hậu quả, nói ra tay là ra tay.





“Anh Hùng, căn phòng này vốn được an bài cho cô Lâm, anh làm vậy e rằng không hợp lý đâu nhỉ?” Tiếu Tinh Hàn nói.





Nếu là người khác gặp chuyện này thì anh ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng cố tình hôm nay anh ta đã làm rất nhiều việc, bây giờ nhận thua thì cứ cảm thấy mất mặt. Quan trọng nhất là sau một buổi tối đi đến mấy cấm địa, trong lòng Tiếu Tinh Hàn cực kỳ bành trướng, trên hòn đảo này mình có nhân mạch mạnh như thế, còn sợ người nhà họ Hùng sao?





Người đàn ông cầm đao cười khinh miệt: “Sao? Trang chủ Tiếu, cô ta đúng là tình nhân của cậu hả? Vừa lúc dẫn tình nhân của cậu tới ở chỗ cậu đi, ha ha hal”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK