“Chẳng lẽ bên trong có gì đó chứ?”
“Có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Xanh trong xanh ư?”
“Nếu nó có màu xanh lục, e rằng nó có giá trị hơn cả một viên ngọc lục bảo. Nói chung, nếu nó là xanh trong xanh thì chắc chắn là một cực phẩm”
Hành động của nhân viên một lần nữa lại thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Nhân viên đặt máy cắt xuống, cầm dụng cụ chuyên nghiệp, từ từ đánh bóng, theo động tác của nhân viên, từng lớp đá nhỏ được mài đi.
Nhân viên nhẹ nhàng thổi một hơi, khi tất đá vụn đá đều bị thổi bay, một mảnh bích lục xuất hiện trước mắt mọi người.
Mảnh bích lục này mang lại cho người nhìn cảm giác màu sắc rất đậm, chỉ nhìn màu sắc này, thì dường như có thể chắc chắn tám phần, đây chính là chính phẩm.
Nhân viên tiếp tục mài đá, sau khi viên đá hoàn toàn được mài xong, cả một mảnh ngọc bích đó dài gần mười phân xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong mảnh ngọc bích, viên tinh thể cực kì nhỏ, độ trong suốt rất cao, loại ngọc bích này, hiệu quả đánh bóng khá tốt.
Màu sắc bích lục rất đậm, chính là tốt nhất.
Để biết một miếng ngọc bích có giá trị hay không, điều đầu tiên là phải xem loại hố và màu sắc của nó, loại hố thì là các hạt tinh thể, về màu sắc thì ngọc bích được chia làm màu lục, màu đỏ, màu tím, trong số đố màu lục là tốt nhất, còn phân làm đậm, nhạt, dương, chính, hoàn.
Mảnh ngọc bích đặt trước mặt họ bây giờ, dựa vào loại hố và màu sắc có thể nói không có chỗ nào để xoi mói.
Điểm thứ ba, chính là nhìn độ trong suốt của cả mảnh ngọc bích chính là lượng nước trong chuyên môn luận bàn.
Giá trị cuối cùng của một mảnh ngọc bích, có liên quan trược tiếp đến lượng nước, ngọc bích có độ trong suốt càng cao, càng giá trị.
Nhân viên lấy đèn pin ra, từ từ soi vào mảnh ngọc bích.
Lúc này, Trương Mỹ căng thẳng hít thở đồn dập, trong lòng cô dâng lên cảm giác thích thú. Vừa rồi cô nghe thấy người quanh quanh nói, loại ngọc bích này ít nhất cũng có thể bán được hơn mười lăm tỷ. Đây đã là điều chắc chắn rồi, cũng chính là nói, lân này mình cược đúng rồi, không cần gả cho Ban Hoành Khải nữa.
Bố của Trương Mỹ cũng tràn đầy kích động, ngồi ở đó, hai cánh tay không ngừng run rẩy.
Về phần Ban Hoành Khải, sắc mặt đen sì đến đáng sợ. Anh †a không ngờ, thật sự để Trương Mỹ mở ra bảo vật, hơn nữa anh ta cũng nghe rõ những người xung quanh nói, ít nhất cũng phải trị giá mười lăm tỷ.
Bây giờ mọi người đang nhìn, khi ánh đèn chiếu vào mảnh ngọc bích, có thể thấy được hiệu quả thế nào.
Bây giờ miếng ngọc bích này dựa vào màu sắc và loại hố đã là cực phẩm, chỉ cần lượng nước tốt, vậy thì giá có tăng gấp đôi cũng không là vấn đề gì cả.
Nhân viên cầm đèn pin, bật đèn, từ từ di chuyện lên ngọc bích, khi ánh đèn chiếu vào mảnh ngọc bích, người xung quanh đều hít một hơi lạnh.
Dựa vào màu sắc bây giờ của mảnh ngọc bích này, nếu như ánh đèn chiếu lên, có thể nhìn xuyên sang bên kia chính là tốt nhất, nhưng bây giờ cả mảnh ngọc bích đều tràn đầy ánh đèn, giống như tự mình phát sáng vậy.
Điều này nói rõ cái gì?
Nói rõ mảnh ngọc bích này chính là cực phẩm trong cực phẩm.
“Loại trong suốt, là loại trong suốt”
“Trời ơi. Vậy mà lại mở ra loại trong suốt, một miếng to như vậy”