“Đừng hỏi ông ta nữa, ông ta đã không thể nói được rồi.”
Âm thanh nhàn nhạt của Trương Thác vang lên.
Tô Du nhìn chú hai của mình, ánh mắt lại chuyển sang người Chúc Nguyên Cửu và những người khác.
Chúc Nguyên Cửu và Nam Cung Kính Vân đều nhìn Tô Du với vẻ mặt buồn bã, nhà họ Tô cũng có chỗ đứng ở ‘Yên Kinh, nhưng vì đụng phải người không nên động, nên họ không còn tồn tại nữa.
Âm thanh của Trương Thác, lại lần nữa vang bên tai của Tô Du.
“Nhà họ Tô các người, hổ thẹn với hai mẹ con cô ấy, tôi không hy vọng gặp lại những chuyện tương tự, nều không thì nhà họ Tô cũng không cần tồn tại, có hiểu tôi nói gì không?” Trương Thác lấy ra một tắm thẻ đen ném tới trước mặt Tô Du.
Tô Du nhìn tắm thẻ màu đen trước mặt, trong lòng khó hồi phục.
“Địa ngục hành giả…. đảo Quang Minh…”
Uy thế của đảo Quang Minh, che phủ hết bất cứ nơi nào trên thế giới này.
Không có ai là không kinh sợ thế lực của đảo Quang Minh.
Khi Tô Du nhìn thấy tắm thẻ màu đen đó, thì đã hiểu rõ, đối phương đích thực có khả năng huỷ diệt Tô Gia.
Đảo Quang Minh là nơi có chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt, nếu không phải là người có quyền lực thực sự ở đảo Quang Minh, thì cho dù có lấy thân phận của Địa Ngục Hành Giả, cũng sẽ không tuỳ tiện có những hành động như vậy, vì mỗi một vị Địa Ngục Hành Giả, đều hiểu rõ chức trách của mình là gì.
Tô Du nhìn Trương Thác ở trước mặt, ông ta không hiểu nổi, cháu gái của mình, sao lại có liên hệ với đảo Quang Minh chứ.
“Hãy nhớ kỹ, phải bù đắp cho cô ấy, bản thân ông phải làm cho tốt đấy.” Trương Thác nhìn chằm chằm vào Tô Du, sau đó rời bước khỏi phòng khách của Tô Gia.
Đợi Trương Thác bước ra khỏi cánh cửa, Tô Du mới thở phào nhẹ nhõm, từ dưới đất bò dậy.
Chúc Nguyên Cửu thở ra: “Haiz, lời của cậu ta, ông đừng nghĩ là lời đùa trẻ con, đừng để sản nghiệp của Tô Gia, huỷ hoại trong tay của các ông đầy.”
Chúc Nguyên Cửu nói xong, vỗ vỗ vai của Tô Du, rồi cũng rời khỏi phòng khách .
Nam Cung Kính Vân nhìn Tô Du, không nói lời nào, lúc Tô Gia xảy ra chuyện, Nam Cung Kính Vân cũng cảm thấy có chút thương cảm.
Nam Cung Gia và Tô Gia, đều là hai gia thế võ cổ lớn nhất của Yến Kinh, Tô Gia ở trước mặt đảo Quang Minh, bị xem không ra gì như thế, thì Nam Cung Gia của ông, lại tốt được tới đâu chứ? Có thể trong mắt người khác, Nam Cung Gia của ông là một nhân vật khủng to lớn, nhưng trong con mắt quyền thế của đảo Quang Minh, chẳng qua chỉ là loài kiến nhỏ bé mà thôi.
Nhóm người đó đã rút khỏi Tô Gia.
Giới nghiêm vòng ngoài của Tô Gia đã được huỷ bỏ, thông cáo với bên ngoài rằng, đây là buỏi diễn tập phòng cháy chữa cháy, nhằm nâng cao ý thức phòng chống cháy an toàn của người dân.
Nhưng Chúc Nguyên Cửu bọn họ biết rõ, nếu như lúc nãy thái độ của Tô Du có chút sai sót nào, e rằng lần này, không đơn giản chỉ là đi rêu rao với bên ngoài đây là buồi diễn tập nữa rồi.
Vốn là một Chúc Linh hoạt bát, thích khoác khuỷu tay của Trương Thác, gọi anh ta là Tiểu Ca Ca lúc này đi theo sau lưng Trương Thác, ánh mắt nhìn Trương Thác lại có chút sợ sệt.
Trương Thác đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Chúc Linh: “Nha đầu.”
“Hả?” Chúc Linh có chút run sợ.
Trương Thác nhìn bộ dạng của Chúc Linh, không nhịn được cười: “Sao vậy, tôi đáng sợ như thế sao?”
Chúc Linh vô thức gật đầu, tức khắc lại không ngừng lắc đầu: “Không không không, anh không đáng sợ chút nào.”