Đối phương trừng to mắt nhìn Trương Thác, mấy giây sau, ánh mắt gã ta dần dần bắt đầu to ra, đầu cũng vô lực rủ xuống một bên.
Trương Thác thở dài, tiên tay ném người trên tay ra.
Câu hỏi vừa rồi kia của anh cũng chỉ là thăm dò, gần như không mong nhận được hy vọng gì, một tử sĩ như vậy sớm đã bị tẩy não, bọn họ ngay cả cuộc đời của mình cũng từ bỏ, một lòng chỉ có tổ chức sau lưng.
Nhìn người đã chết dưới đất, Trương Thác im lặng thật lâu, đang suy nghĩ đối phương rốt cuộc đến tìm đây tìm cái gì?
Hay là bọn họ có kế hoạch gì nhằm vào đảo Ánh Sáng, hấp dẫn sự chú ý của mình tới bên này?
Sau khi suy nghĩ, Trương Thác cũng không có manh mối gì, anh lắc đầu trở về nhà.
Sau khi đến cư xá, Trương Thác từ xa đã nhìn thấy cả căn biệt thự đều sáng ngồi, Lâm Ngữ Lam mở toàn bộ đèn trong nhà lên.
Khi đám người Thứ Phùng nhìn thấy Trương Thác trở về thì hoàn toàn tản đi, lùi vào trong bóng tối.
Trương Thác vừa đi vào bên trong viện biệt thự đã thấy Lâm Ngữ Lam có hơi lo lắng chạy ra từ trong viện.
“W, sao thế?” Trương Thác vội vàng lên tiếng.
Trông thấy Trương Thác trở về, vẻ mặt Lâm Ngữ Lam mừng rỡ: “Chồng, công trường bên kia xảy ra chuyện”
“Công trường!” Trương Thác thay đổi sắc mặt.
Công trường Lâm Ngữ Lam nói tới chính là địa điểm cũ của viện mồ côi, kết quả bị Tô Gia đổi thành một Trận Pháp Linh Khí cực lớn.
Trận Pháp Linh Khí kia dùng làm gì, Trương Thác vẫn luôn không có đầu mối, bao gồm Ma Y cùng với đại trưởng lão Đường thị nhất thời cũng không nói được, Trương Thác dốt đặc cán mai với mặt này, cũng không dám làm bừa, chỉ cầu đừng có phiền toái gì.
Đáng tiếc phiền toái này vẫn đến.
Trương Thác lái xe chở Lâm Ngữ Lam thẳng tới công trường.
Chút rượu uống ban đêm kia, trong lúc vừa mới truy đuổi, lấy độ đặc biệt của cơ thể Trương Thác thì đã sớm bay hơi xong rồi.
Lúc hai người đến công trường, phát hiện có không ít người qua đường đều tụ tập bên ngoài tấm cách ly của công trường, chỉ trỏ về phía công trường, kể cả xe cứu hoả cũng đến.
Hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam vội vàng đi vào trong công trường, vừa đi qua tấm cách ly đã thấy thư ký Lý Thanh đang lo lắng chờ ở đấy.
“Tổng giám đốc Lâm, ngài Trương, hai người đến rồi” Lý Thanh chạy tới.
“Tình huống thế nào?” Lâm Ngữ Lam nheo mày, nhìn về phía công trường.
Lý Thanh vừa muốn trả lời thì nghe thấy tiếng Trương Thác vang lên một bên: “Động đất.”
Lý Thanh khẽ gật đầu: “Là động đất, tổng giám đốc Lâm, ngay mới vừa rồi, vùng này đột nhiên xảy ra động đất, phạm vi động đất rất nhỏ, chỉ nhằm vào một mảnh công trường này, có hai toà nhà kiến trúc ngừng xây đã sụp đổ, không ít người gần đó cũng nghe được động tĩnh”
“Cô đi xử lý đám cháy bên ngoài, cứ nói là Nhất Lâm đang tiến hành dỡ bỏ, thủ tục gì thì sai người tranh thủ thời gian bổ sung” Lâm Ngữ Lam dặn dò nói.
Lý Thanh khẽ gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi để đi làm việc này.
“Chồng, anh thấy thế nào?” Lâm Ngữ Lam nghiêng đầu về phía Trương Thác.
Trương Thác lắc đầu: “Vợ, anh vào xem một chút, em cứ đứng ở đây, có tình huống thế nào thì lập tức chạy ra”
“Vâng” Lâm Ngữ Lam khế gật đầu, cô không đòi theo sau, cô hiểu rõ mình đi cùng chẳng qua là thêm phiền mà thôi: “Chồng, tự anh cẩn thận”
Trương Thác không trả lời, nhanh chân đi đến giữa công trường.
Trên đường Trương Thác đi, anh cảm nhận tinh tế được sự thay đổi xảy ra dưới chân, từ khi tu hành khí đến nay, Trương Thác cảm giác nhạy cảm với trời đất này hơn trước kia, gió nhẹ nào có thể lay động ánh nến, Trương Thác đều có thể cảm nhận được rõ ràng là từ phương hướng đó truyền đến, chấn cảm bây giờ dưới chân, người bình thường vốn không cảm giác được, nhưng cảm nhận của Trương Thác lại vô cùng rõ ràng.
Đi tới trung tâm Trận Pháp Linh Khí, xung quanh đều là kiến trúc còn chưa dựng tốt thì đã giống như công xưởng bị vứt bỏ.
Chấn cảm ở đây là mãnh liệt nhất.