Bên trong tòa tháp trống rỗng không có bất kỳ thứ gì.
Hơn nữa, tuy rằng từ bên ngoài nhìn vào, tòa tháp chia làm sáu tầng, nhưng đi vào bên trong thì thấy trong tòa tháp không chia số tầng, mà vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đỉnh tháp.
Trong tháp rỗng tuếch, bốn phía vách tường kín như bưng, không có cửa sổ thông gió.
Một tòa tháp lớn như vậy mà chỉ có một cửa vào nho nhỏ, làm cho người đứng ở bên trong có cảm giác bị đè nén cực kỳ khó chịu.
“Hình như phía trên đó có gì kìa!” Một thành viên Cục Chín rọi đèn pin lên trên đỉnh tháp, thấy dường như ở trên chỗ cao nhất có treo cái gì đó!
Bạch Bào Nhân dồn lực xuống dưới chân rồi đột nhiên nhảy lên, độ cao mười tám mét mà anh ta chỉ nhảy một lần là đã đến đỉnh.
Sau đó thấy Bạch Bào Nhân vung tay lên đỉnh chóp, sau đó hạ xuống.
Lúc Bạch Bào Nhân tiếp đất một lần nữa thì trong tay anh đã nhiều hơn một cái mâm đá. Cái mâm đá này cỡ một cái mâm ăn cơm bình thường, trên mâm đá còn đặt một viên ngọc đá hình tròn.
“Viên ngọc đá này… Sao tôi lại cảm thấy viên ngọc đá này quen quen nhỉ?” Thành viên cầm máy tính bảng thuộc Cục Chín bước lên, cẩn thận đánh giá cái mâm đá trong tay Bạch Bào Nhân, rồi đột nhiên anh ta kinh ngạc hét lên: “Đây là linh thạch!”
“Linh thạch ư?”
Bạch Bào Nhân và Trương Thác, còn có mấy người còn lại đều lộ ra ánh mắt nghỉ hoặc.
Thông thường linh thạch có hình dáng như một cục gạch nhưng lại toàn thân trong suốt, làm sao lại là một cục đá bình thường như thế này chứ?
“Là linh thạch” Người này cầm viên ngọc đá trên mâm đá lên và cẩn thận quan sát: “Đây là một viên linh thạch đã tiêu hao hết linh khí. Lúc trước tôi đã từng nhìn thấy trong phòng thí nghiệm một lần, sau khi linh thạch hao hết linh khí thì bên ngoài sẽ biến thành một vật liệu đá bình thường, nhưng bên trong đã rỗng tuếch, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bóp nát thành bột phấn”
Người này vừa nói, vừa dùng ngón tay chạm nhẹ, ngay sau đó tất cả mọi người nhìn thấy ngọc đá vừa bị anh ta chạm nhẹ một cái nhanh chóng hóa thành bột mịn, rơi xuống mặt đất.
“Cái này…”
Mọi người nhìn thấy bột mịn rơi đây đất, không biết nên nói gì.
“Đi xem những ngọn tháp còn lại!” Bạch Bào Nhân vung tay lên, ra lệnh.
Năm người thành viên Cục Chín không chần chờ, lập tức rời đi, chia ra đi vào từng tòa tháp xung quanh.
Rất nhanh, bọn họ đã đi ra khỏi tòa tháp, trong tay mỗi người đều cầm một mâm đá, trên mâm đá có đặt ngọc đá.
“Huấn luyện viên, mỗi đỉnh một tòa tháp đều đặt một khối linh thạch, có điều tất cả đều tiêu hao hết linh khí rồi”
“Thời gian đã qua rất lâu, linh thạch không được phong ấn, đương nhiên tất cả linh khí đều bị tiêu hao.”
“Khó trách linh khí ở lối vào địa cung lại nồng đậm như vậy, thì ra là do linh khí từ chỗ này bay lên. Nơi này còn có mấy trăm tòa tháp, nếu bên trong mỗi một tòa đều có một viên linh thạch, chờ khi nó tiêu hao hết, vậy thì chắc chắc linh khí được ngưng tụ là một số lượng rất lớn đó!”
Trương Thác đứng ở trên mặt đường lót đá nham thạch màu đen, nhìn những tòa tháp cao mười tám mét trước mặt này rồi chau mày, im lặng không nói.
“Chú đã phát hiện cái gì rồi?” Bạch Bào Nhân đi đến bên cạnh Trương Thác, nhỏ giọng hỏi.
Trương Thác khẽ lắc đầu: “Con có phát hiện ra hình như hình thù nơi này đã từng được miêu tả trong vài cuốn sách không?”
“Sách ư?” Vẻ mặt Bạch Bào Nhân tràn đầy sự nghỉ hoặc, trong đầu anh ta ngẫm nghĩ một phen, sau đó lắc đầu và trả lời: “Chú à, con cũng tự nhận là mình đã từng đọc nhiều thứ sách cổ, nhưng chưa từng đọc được miêu tả như vậy”
“Đương nhiên không phải ở trong sách cổ. Chú nói là ở trong những bản ghi chép” Trương Thác lại nói: “Trong ghi chép của Thục Sơn có một tòa tháp khóa yêu, đỉnh tháp có một cái kiếm trấn ma, trấn áp yêu tà trong tháp.”
“Chú nói đến tiểu thuyết tiên hiệp sao!” Vẻ mặt Bạch Bào Nhân giống như không còn lời nào để nói: “Chuyện trong tiểu thuyết mà sao có thể áp dụng vào hiện thực được, chẳng lẽ chú cảm thấy trong tháp này có yêu ma quỷ quái gì sao?”
“Những chuyện trong tiểu thuyết đúng là không phải thật, nhưng trong tháp nhất định là dùng giam giữ thứ gì đó, con đi chung với chú” Trương Thác cất bước tiến lên phía trước.
Bạch Bào Nhân mặt vẻ mặt đầy nghi ngờ đi theo phía sau Trương Thác, sau khi đi được vài chục mét thì đột nhiên Trương Thác ngừng lại, nơi mà lúc này anh đang đứng chính là hai tòa tháp ngay trung tâm.
“Xem này” Trương Thác dừng chân tại đây, nhìn về phía mặt đất.