Trương Thác nghe lời này của Tổ Lâm, đột nhiên anh hiểu được, bác sĩ tâm lý nói Tổ Lâm có nút thắt trong lòng ý chỉ cái gì rồi.
Bác sĩ tâm lý luôn khuyên bảo Tổ Lâm, là hy vọng chuyện trong sa mạc không ảnh hưởng đến cậu ta, hi vọng cậu ta có thể nhanh chóng vượt qua khỏi chuyện ở sa mạc, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân Tổ Lâm, muốn quay về sa mạc ấy một lần nữa, khơi dậy lòng can đảm bị thiếu lúc đó.
“Không có cơ hội lần nữa” Trương Thác lắc lắc đầu: “Mỗi một cái, đều là lựa chọn ban đầu của cậu, không ai không phạm phải sai lầm, không ai không hối hận, điều cậu cần làm, là làm tốt vào lần sau, hiểu không?”
“Ừm” Tổ Lâm gật đầu.
“Được rồi, hai ngày này, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, qua vài ngày nữa, tôi sẽ sắp xếp vị trí mới cho cậu, trước lúc đó, tôi phải cùng cậu xác nhận một chuyện” Vẻ mặt của Trương Thác đầy nghiêm túc nhìn Tổ Lâm.
Tổ Lâm gật đầu: “Ngài Trương, ngài nói”
“Sau khi trải qua chuyện sa mạc lần này, còn muốn trở nên mạnh mẽ nữa không? Tôi phải nói trước với cậu, nếu như cậu chọn muốn, sau này lựa chọn của cậu, những việc cậu cần phải đối mặt, sẽ khắc nghiệt hơn lần này rất nhiều”
“Tôi muốn trở nên mạnh mẽ!” Lần này Tổ Lâm không hề do dự đáp.
“Không cần trả lời tôi ngay như vậy” Trương Thác lắc lắc đầu: “Hai ngày này cậu vừa nghỉ ngơi, vừa cân nhắc, qua vài ngày nữa sẽ có người liên hệ với cậu, nhớ kỹ, lựa chọn, rất quan trọng.”
Trương Thác nói xong, võ võ vai của Tổ Lâm, sau đó quay người rời đi.
Tổ Lâm hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Trương Thác xem thời gian, đã hơn chín giờ sáng rồi, anh siết cái cổ áo hở ra, mặc dù gió lạnh không ảnh hưởng được đến anh, nhưng Trương Thác vẫn vô thức làm động tác này.
Trương Thác đến tòa nhà Lâm Thị, cô gái lễ tân xinh đẹp kính cẩn chào anh.
Trương Thác nghe thấy tiếng chào trong trẻo êm tai kia, đột nhiên nghĩ đến lúc mình mới đến Lâm Thị, lúc đó quan hệ của mình và Lâm Ngữ Lam không hề hòa hợp như bây giờ, anh vẫn còn nhớ lúc mình vừa mới đến, Thu Vân xinh đẹp đứng ở quầy lễ tân, mới trải qua vài tháng, nhưng đem lại cho Trương Thác cảm giác giống như đã qua rất lâu rồi, chỉ vì mấy tháng nay, xảy ra quá nhiều chuyện.
Trương Thác đi qua quầy lễ tân, chuẩn bị đi về phía thang máy, lúc đi ngang qua phòng tiếp khách ở tầng một, nghe thấy bên trong vang lên tiếng tranh cãi.
“Tôi không quan tâm Lâm Thị các người nói cái gì, bây giờ miếng đất này, các người có hoàn cũng phải hoàn, không hoàn cũng phải hoàn cho tôi, hiểu chưa?” Giọng của một người đàn ông trung niên truyền ra từ trong phòng tiếp khách.
“Tổng giám đốc Ngô, đất đã bán ra rồi, làm gì có chuyện hoàn lại chứ” Giọng nói khó xử của thư ký Lý vang lên.
“Hơ hơ, trong hợp đồng của chúng ta đã ghi rất rõ, diện tích đất của miếng đất này là năm mươi mốt ngàn ba trăm mét vuông, nhưng diện tích bây giờ lại nhiều hơn sáu mươi ba mét vuông, Lâm Thị các người có hành vi lừa dối, tôi đến tìm các người hoàn lại thì làm sao?” Giọng nam trung niên lại vang lên lần nữa.
Trương Thác đi ngang qua nghe thấy giọng nói này, dừng bước chân lại, sau đó quay người, đẩy cửa bước vào trong phòng tiếp khách, thì thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi trên tay cầm một vài tờ tài liệu, không ngừng gõ lên trên bàn.
Nhưng vẻ mặt của thư ký Lý Thanh đầy lo lắng đứng trước mặt đối phương.
“Sao vậy? Hoàn đất cái gì?” Trương Thác đi vào, liền mở miệng hỏi.
Là ai?” Người đàn ông trung niên lườm Trương Thác: “Gọi tổng giám đốc Lâm của các cậu đến đây”
“Đây là ngài Trương, chồng của tổng giám đốc Lâm chúng tôi” Lý Thanh lên tiếng giải thích.
Nghe được thân phận của Trương Thác, người đàn ông trung niên thu lại ánh mắt khinh thường của mình, lập tức mở miệng nói: “Được, người quản lý đến là được, tôi nói cho cậu biết, Lâm Thị các cậu bán cho tôi miếng đất này, trên hợp đồng đã ghi rõ ràng là năm mươi mốt ngàn ba trăm mét vuông, nhưng bây giờ lại nhiều hơn sáu mươi mấy mét vuông, không khớp với những gì viết trên hợp đồng, miếng đất này bắt buộc phải hoàn cho tôi!”
Trương Thác nghe được những lời này, trên mặt lộ ra nét mặt kỳ dị, anh từng thấy bởi vì diện tích bị thiếu mất vài mét mà đi kiện, nhưng chưa bao giờ thấy qua diện tích dư còn muốn trả lại, tặng không không ngon hay sao?
“Là miếng đất nào thế?” Trương Thác nhìn về phía thư ký Lý.