Nhưng mà, mục tiêu của Trương Thác không phải là hai người bọn họ mà là bức tranh nổi tiếng treo ở phòng đối diện trên hành lang.
“Bang!”
Một âm thành vỡ vụn vang lên, tấm kính thủy tinh bên ngoài bức tranh trong nháy mắt vỡ ra.
Trong bóng đêm, trong khu phòng dành cho khách quý, âm thanh vỡ vụn đặc biệt rõ ràng.
Bảo vệ ở lối vào khu vực phòng dành cho khách quý đã lập tức hồi phục lại tinh thần sau cơn buồn ngủ.
“Có chuyện gì vậy!”
Ngay sau đó, là một tràng dày đặc tiếng bước chân truyền đến.
Trương Thác lập tức đóng cửa phòng lại.
Báo Săn và Tắc Kè Hoa nhìn cửa phòng đóng chặt ở trước mặt, vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần.
Gần hai giây sau, Báo Săn mới phản ứng lại, vươn tay lôi kéo Tắc Kè Hoa: “Đi trước!”
Hai người nhanh chóng chay về phía sâu nhất trong khu vực phòng dành cho khách quý.
Khi một nhóm nhân viên bảo vệ chạy đến thì nhìn thấy khung kính của bức tranh nổi tiếng đã vỡ vụn, một đám sợ tới mức đại kinh thất sắc. Là nhân viên bảo vệ của khu vực phòng dành cho khách quý, đương nhiên bọn họ biết rõ những đồ vật ở trong này quý giá như thế nào, trước khi đảm nhiệm việc này thì bọn họ đã được huấn luyện đặc biệt.
Bây giờ bức tranh này chính là bức tranh nổi tiếng có giá hàng tỷ đồng, chỉ trầy một góc thôi là bọn họ đã không bồi thường nổi.
“Sao lại thế này?” Đội trưởng đội bảo vệ nhìn những mảnh thủy tỉnh vỡ vụn kia thì trở nên căng thẳng.
Ôi trưởng, hình như có kẻ trộm lẻn vào, anh xem, trên mặt đất có dấu chân!” Một người bảo vệ chỉ tấm thảm đắt tiền ở dưới chân, chỗ sợi lông trên thảm vừa mới bị đè xuống vẫn chưa nổi lên lại.
“Trộm! Mau, báo cho các anh em đang ngủ nhanh chóng thức dậy đi làm thêm giờ, lục soát, ngàn vạn lần đừng để mất đồ! Đội trưởng đội bảo vệ dặn dò một tiếng: “Đêm nay phải nâng cao tinh thần cho tôi, nếu để xảy ra chuyện gì thì mọi người đều gặp xui xẻo!”
Đứng ở bên trong cánh cửa, Trương Thác nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng mình đã hoàn toàn bại lộ ở trước mặt bọn Báo Săn, nhưng mà tạm thời hai người này không thể ra tay, chỉ cần bây giờ anh ở trong phòng dành cho khách quý thì sẽ không có chuyện gì.
Cả đêm, tiếng bước chân ngoài cửa không ngừng vang lên, Báo Săn và Tắc Kè Hoa cũng không xuất hiện nữa.
Chờ đến rạng sáng, cửa phòng của Trương Thác bị người ta gõ đến mức vang rầm rầm.
Khi Trương Thác mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy chị Tuệ – cô gái xinh đẹp kia đang đứng ở cửa, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm anh.
“Nói, tối hôm qua cậu đã làm cái gì!” Trong miệng của chị Tuệ toàn là giọng điệu tra hỏi vẫn luôn ở phòn: “Ở phòng?” Trong mắt của chị Tuệ toàn là hoài nghị, liếc mắt nhìn Trương Thác một cái: “Tôi cảnh cáo cậu, thành thật mà nói, cho cậu một cơ hội cuối cùng, nói cho tôi biết ngày hôm qua cậu đi đâu!”
“Có hỏi lần thứ mấy thì đều là ở trong phòng” Trương Thác bị người phụ nữ này làm mất kiên nhãn: “Chị còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì tôi muốn nghỉ ngơi”
Chị Tuệ vừa nghe được những lời này thì lập tức xù lông lên: “Tôi nói cho cậu biết, cậu có biết mình đang là cái loại gì không! Cậu ở đây ăn của tôi, ở của tôi, cậu còn bày ra dáng vẻ không có kiên nhãn sao?”
Trương Thác cười cười: “Thứ nhất, là ông Đổng đồng ý để tôi ở đây. Thứ hai, tôi không có ăn ở miễn phí, vấn đề của phòng bếp ngày hôm qua chính là do tôi giải quyết, bao gồm cả một số kỹ thuật nấu ăn, tôi cũng đã dạy cho các đầu bếp.
Những giá trị này tuyệt đối đủ để sống ở đây một đêm, hiểu chưa?”
Sau khi Trương Thác nói xong thì trực tiếp đóng cửa phòng lại.
Chị Tuệ nhìn cánh cửa phòng đã đóng chặt ở trước mặt thì tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng, lại giơ tay lên lần nữa để chuẩn bị gõ cửa.