Trương Thác có rất nhiều thủ đoạn, tu luyện Diệt Thế Đồ Lục, lại từng được nhóm người Huyền Thiên Lân đặc huấn, càng nắm giữ tuyệt chiêu Diệt Thế Ma Kiếm, nhưng khi đối mặt với cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ hơn mình một cảnh giới thì vẫn hơi quá sức, cuối cùng mượn thanh đoạn kiếm đạt được ở Lâu Lan mới làm tổn thương cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này.
Còn những người vây công chung quanh thì đều đã biến thành thi thể. Cái giá phải trả là đóa hoa sen đã biến mất lâu ngày của Trương Thác lại một lần nữa trở nên mờ ảo.
Trương Thác vào cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ đều nhìn chằm chằm đối phương, có thể nghĩ chỉ cần ai hồi phục được một chút thì sẽ lập tức xông tới chém giết đối phương.
Sóng biết không ngừng vỗ lên bờ biển. Sát khí dày đặc lan tràn giữa Trương Thác và cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ.
Khoảng ba bốn phút sau, cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ bò dậy. Mặt hắn ta dính đầy máu, giống như quỷ dữ bò lên từ địa ngục, nhìn chằm chằm vào Trương Thác. Khóe mắt hắn †a có vết thương sâu hoắm thấy xương, vừa rồi chỉ suýt chút nữa Trương Thác sẽ chọc mù mắt hắn ta.
“Họ Trương, ta nhất định sẽ chém đứt tay chân của mày, lột sống bộ da của mày, cho mày sống không bằng chết trước khi mày phun ra toàn bộ bí mật mà mày biết.”
Trương Thác im lặng nhìn người trước mắt. Hiện tại hai người đa phần chỉ đánh cờ tâm lý. Trương Thác biết rõ nếu đối phương có năng lực hành động thì chắc chắn sẽ nhào tới đánh mình tàn phế, chứ không phải là ở đó chém gió. Lý do hắn ta chém gió chỉ có thể là vì muốn gây áp lực tâm lý cho mình, ảnh hưởng tốc độ hồi phục của mình.
Từ khi trưởng thành cho tới nay, Trương Thác đã trải qua quá nhiều trận đấu sống còn.
Sau khi buông lời đe dọa, cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ không lập tức tiến về phía Trương Thác mà đứng đó thở dốc liên hồi. Vừa rồi hắn ta nhổm người dậy cũng vất vả, bây giờ không có sức nâng tay, chân nặng trịch như bị buộc vật nặng ngàn tấn, sải bước một chút cũng không được, càng không cần nói tới chuyện thực hiện lời đe dọa của mình.
Trương Thác đã sớm đoán được như thế, vẫn giữ tư thế nằm thẳng để khôi phục. Lúc này Trương Thác cảm nhận được thân thể đau nhói ở mọi nơi, cho dù nhúc nhích ngón tay tôi cũng đau cả bàn tay, rồi cánh tay truyền tới cơn đau như xé rách. Ngay cả Trương Thác cũng không nhịn được rên rỉ vì đau. Nhưng trong lòng Trương Thác lại rất vui sướng. Con người phải thăng hoa trong môi trường cực hạn, thân thể cũng vậy. Cơn đau trên thể xác đã chứng minh cơ bắp đang tiến hóa, sẽ trở nên mạnh ơn trước kia.
Diệt Thế Đồ Lục là Trương Thác tu luyện chú ý dẫn dắt khí từ bên ngoài vào trong cơ thể, ảnh hưởng tới cơ thể, càng giống phương pháp dùng khí rèn thể. Nhưng Trương Thác vẫn không tìm được phương thức thí nghiệm. Giờ khắc này, Trương Thác có thể cảm nhận rõ ràng dòng khí cuồng bạo đang lủi trong máu thịt của mình. Điều này khiến cơn đau trên người anh càng gấp bội lần, nhưng đồng thời cũng khiến anh càng mạnh hơn.
Lại qua mười phút, cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ chợt nở nụ cười quỷ dị. Hắn ta cất bước tiến về phía Trương Thác, một thanh khí nhận dần dần ngưng tụ trong tay hắn ta.
Mặc dù thoạt nhìn nó rất hư ảo, chưa đạt tới mức ngưng thực, nhưng đối với hai người đã nỏ mạnh hết đà mà nói, chỉ cần cứa nhẹ một phát thì sẽ cướp lấy tính mạng của đối phương.
Cao thủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ này không nói một lời. Đối với hắn ta, nói thêm một câu nào cũng chỉ lãng phí sức lực.
Hắn ta thong thả tiến về phía Trương Thác. Dưới ánh trăng, hắn ta chính là ác quỷ lấy mạng, hai tay hợp lại giơ cao khí nhận trong tay mình, bóng dáng kéo thật dài, sau đó nhắm ngay Trương Thác, đâm mạnh xuống dưới.
“Phập!”
Mặc dù là khí nhận, nhưng vẫn có tiếng đâm vào thịt. Khí nhận đâm vào hõm vai của Trương Thác, đụng trúng xương, cơn đau nhói tim này khiến cơ bắp trên mặt Trương Thác không tự giác co rút.
Hai người đều không nói gì, không khí yên tĩnh. Cao chủ Ngưng Khí Cảnh hậu kỳ rút khí nhận ra. Hắn không còn sức lực ngưng tụ thêm một thanh khác, tiếp tục đâm về phía Trương Thác. Lân này đâm thẳng vào ngực Trương Thác.