Mục lục
Con Rể Quyền Quý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1557:


Bạch Bào Nhân nắm lấy áo choàng trên người bóng đen, dùng sức kéo, chỉ nghe “xẹt” một tiếng, áo choàng trên người bóng đen bị kéo xuống làm lộ ra khuôn mặt thật sự của bóng đen.


Vào lúc nhìn thấy bóng đen, mấy người của Cục Chín ai cũng trừng to mắt.


Còn Trương Ba Sinh chỉ tỏ ra dáng vẻ suy tư.


Thân thể của bóng đen bày ra trước mặt của mọi người, hóa ra là một con rối hình người, bên ngoài của con rối được làm hoàn toàn bằng một loại kim loại còn cây kiếm đưa ra được một nửa thì dừng được rút ra từ công tắc ở ngón chân của bóng đen.


“Chẳng trách ở đâu tên đó cũng có thế rút kiếm ra được, thì ra là con rối” Bạch Bào Nhân đánh giá qua con rối trước mặt, lúc nãy anh ta còn đang nghĩ tại sao góc độ rút kiếm của người này lại xảo quyệt như vậy, có những chỗ rõ ràng trái với lẽ thường, bây giờ thì đã rõ.


“Cao thủ mạnh như vậy lại là một con rối?” Những người còn lại của Cục Chín sau khi trải qua sự kinh ngạc lúc ban đầu đều cảm thấy khó tin, họ cũng tự nhận rằng là cao thủ nhưng mấy người vây đánh một con rối cũng đánh không lại, trong đó còn có một người bị thương nặng.


“Sao anh nhìn ra được đây là con rối?” Người phụ nữ mặc thường phục nhìn Trương Ba Sinh hỏi.


“Tự nó làm lộ ra” Trương Ba Sinh nói.


“Tự làm lộ? Nói rõ ra xem nào!”Người phụ nữ mặc thường phục hơi mất kiên nhẫn nói.


Từ hành vi của người phụ nữ mặc quần áo bình thường kia, không khó nhận ra chắc chắn là loại người kiêu ngạo. Cô †a cho răng Trương Thác là nhân viên đi theo nhà nghiên cứu khoa học nhưng vẫn tràn đầy vẻ khinh người.


Nhưng vừa rồi, người phụ nữ này nhiều lần trách móc, cuối cùng tình hình cuộc chiến cũng theo đúng như lời Trương Thác nói, điều này khiến cho lòng người phụ nữ mặc quần áo bình thường kia khó chịu, giờ phút này chính mình không nhìn ra con rối, lại bị người này nhìn ra, hơn nữa còn là ở trước mặt huấn luyện viên, khiến cho người phụ nữ mặc quần áo bình thường này cảm thấy vô cùng mất mặt.


“Rất đơn giản” Trương Thác quay đầu lại, liếc mắt nhìn bộ quần áo bảo hộ bị rách của tên thành viên Cục Chín đứng cách đó không xa, nói: “Tôi vừa nhìn thấy, chỗ bị rách trên quần áo của anh ta có một ít gỉ đồng màu, mà trên thân kiếm của con rối vừa đâm ra cũng không có gỉ đồng, điều này cho thấy không phải chỉ có một thanh kiếm, nhưng rõ ràng là hai thanh kiếm đều đâm về phía bên trái. Cô cho rằng, một người có thể giấu hai thanh kiếm trong áo choàng mà không bị ảnh hưởng đến hành động sao? Mà trong chiến đấu, con rối kia chưa bao giờ làm ra những động tác khom người, điều này nói rõ rằng điểm yếu của nó nằm ở trên phần thân trên. Ngoại trừ nơi để tấn công, cũng chỉ có đỉnh đầu là điểm yếu”


Nghe được Trương Thác nói vậy, sắc mặt người phụ nữ mặc quần áo bình thường bối rối, đúng là cô ta thật sự không chú ý đến chỉ tiết đó, phát ra một câu hừ lạnh: “Cũng chỉ là lý luận suông, nếu khi chiến đấu mà anh có thể chú ý đến những điều này thì tốt, chỉ sợ anh bị dọa đến tè ra quần”


Trương Thác mỉm cười lắc đầu.


Bạch Bào Nhân cũng không để ý tới người phụ nữ mặc quần áo bình thường đang đấu võ mồm cùng Trương Thác.


Bây giờ mọi sự chú ý của anh ta đều đặt vào trên thân con rối trước mặt. Kim loại trên người con rối là thứ mà Bạch Bào Nhân chưa từng nhìn thấy, bao gồm cả hình thức vận chuyển con rối cũng khiến cho Bạch Bào Nhân tràn đầy nghi ngờ.


Tuy là bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, loại người máy này nọ cũng chỉ có thể làm được một số hệ thống hóa đơn giản, nếu nói làm ra được một người máy giống như con rối chiến đấu bình thường, dùng trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại vẫn không thể làm được.


Nhưng thật ra Bạch Bào Nhân có biết một chút về người nhân tạo của Thế giới thần thánh.


“Rốt cuộc thứ này vận chuyển như thế nào?” Bạch Bào Nhân nhíu mày, “Thứ gì có thể điều khiển nó?”


“Linh thạch” Trương Thác mở miệng: “Chỉ có linh thạch mới có thể duy trì thời gian dài như vậy, nếu linh thạch vẫn được niêm phong trong cơ thể con rối thì linh khí sẽ không thể tiêu tán”


Bạch Bào Nhân đứng trước con rối, nhìn trái nhìn phải, cũng không dám lộn xộn.


Lúc trước không biết đây là con rối, Bạch Bào Nhân vẫn dám xuống tay hết sức. Bây giờ đã biết đây là con rối, ngược lại Bạch Bào Nhân lại cẩn thận từng li từng tí, sợ làm hư thứ gì.


Dù sao bên trong một con rối như thế này cất giấu rất nhiều bí mật, vô cùng có giá trị nghiên cứu, anh ta sợ làm hư chỗ nào đó.


“Huấn luyện viên, cấp trên liên lạc!” Tên thành viên Cục Chín cầm trong tay chiếc máy tính bảng phát ra giọng nói kinh ngạc.


“Tốt!” Vẻ mặt Bạch Bào Nhân lộ tia vui mừng: “Người bên ngoài nói thế nào, có thể đưa dụng cụ vào không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK