Lúc này Trương Thác đang đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn biển cả mênh mông vô bờ ở bên dưới.
“Cậu nói xem, rốt cuộc dưới đáy biển này có cái gì?”
Trương Thác đột nhiên mở miệng nói một câu.
Bạch Trình bị lời nói của Trương Thác làm cho sững sờ, như thế nào cũng không nghĩ tới Trương Thác sẽ đột nhiên nhắc đến đồ vật hư vô mờ mịt như thế, Bạch Trình trả lời: “Ai biết được, áp lực dưới biển sâu có thể nghiền ép xe tăng thành đống sắt vụn, căn bản là không thể đi xuống dưới, hành tinh này lớn như thế, thứ chúng ta không biết còn nhiều lắm”
“Đúng vậy” Trương Thác thở dài một tiếng, nói: “Đúng thế, thứ mà chúng ta không biết thật sự là quá nhiều, Bạch Trình, cậu có từng nghĩ răng bởi vì chúng ta vô tri, mới khiến cho chúng ta nghĩ rằng đồ vật vốn dĩ tồn tại, lại cho rằng nó chỉ là thần thoại?”
“Lão đại, sao anh lại đột nhiên giống như mấy ông cụ bắt đầu lải nhải vậy?” Bạch Trình cổ quái nhìn Trương Thác.
Trương Thác lắc đầu, không phải anh lải nhải, mà là biết càng nhiều sự kính trọng và sợ hãi trong lòng đối với thế giới này càng nhiều, trong quá khứ Trương Thác cho rằng con người không thể nào bay lên trời hay độn thổ, cho rằng tuổi thọ của con người là có giới hạn.
Nhưng bây giờ bay lên trời độn thổ Trương Thác cũng có thể làm được, anh cũng đã gặp lão quái vật Huyền Thiên Lân sống hơn mấy trăm năm, những thứ trong quá khứ anh cảm thấy không thể tưởng tượng ra, đều hiện ra ở trước mặt Trương Thác, nhưng hết lần này tới lần khác những thứ không thể tưởng tượng nổi đó, cũng không giống như trong tưởng tượng ảnh hưởng quá lớn đến toàn bộ thế giới, dù sao, mặc kệ là bay lên trời hay độn thổ, hay là trường sinh bất lão, so với toàn bộ thế giới mà nói đều là quá nhỏ bé.
“Lão đại em cũng nghĩ giống như anh vậy” Vị Lai từ một bên đi tới, nói: “Em cảm thấy, có một số cái gọi là thần thoại, chưa chắc đã là thần thoại”
“Vị Lai, cô là con gái nhưng lại làm nghiên cứu khoa học, từ lúc nào cô cũng tin những thứ này vậy?” Bạch Trình trợn trắng mắt nhìn Vị Lai.
Vị Lai nhếch miệng lườm Bạch Trình: “Điểm cuối của khoa học chính là thần học, rất nhiều thứ, khoa học cũng không thể giải thích được”
“À, vậy lấy góc độ khoa học các người tới nói, trên thế giới này thật sự có rồng sao?” Bạch Trình chỉ cây đao lớn của mình, ở bên trên sống dao của anh ta có khắc một con Rồng vàng năm móng.
“Đương nhiên là có” Vị Lai khẳng định nói.
“Có ư?’ Bạch Trình trừng to mắt, nói: “Trên thế giới này thật sự có rồng thật ư?”
“Nói nhảm! Cậu đúng là thằng ngu!” Vị Lai không hề trừ mặt mũi cho Bạch Trình chửi thẳng mặt.
Bạch Trình cũng đã sớm quen thuộc với cái biệt danh ngu ngốc này của mình rồi, không chỉ một lần anh hoài nghỉ, lúc trước ông già nhà mình đặt cho mình cái tên này, chính là đang ẩn giấu trong lòng một âm mưu.
Bây giờ Bạch Trình, hoàn toàn bị công rồng trong miệng Vị Lai hấp dẫn.
“Vị Lai, cô mau nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện con rồng là thế nào?”
Vị Lai đưa tay ra gõ ở trên trán Bạch Trình một cái, nói: “Nói anh ngu ngốc, anh thật sự biến thành ngu ngốc, anh chưa có xem bộ phim công viên kỷ .Jura à?”
“Mẹ nó!” Bạch Trình giơ ngón giữa lên, quát: “Cái đó là khủng long, ý tôi nói là rồng thật, giống như cái này này!”
Bạch Trình nói, rồi khua khua đao lớn của mình lên.
“Thời đại khủng long, có đủ loại bá chủ trên biển, đất liền, không trung, còn có con khủng long khổng lồ cao tới mấy chục mét, loại này có thân hình giống rồng, ai có thể chứng minh rằng loài khủng long đấy không phải rồng?”
Vị Lai nhún vai, nói tiếp: “Theo tôi điều tra và nghiên cứu, các nhà khảo cổ học phát hiện ra xương cốt sinh vật thời tiền sử, nhưng đó cũng chỉ là một mẩu xương, để chắp vá thành một bộ phận hay một thân thể hoàn chỉnh cần rất nhiều thời gian dù có thời gian cũng không làm được, tất cả những con thú đó đều có kích thước vô cùng to lớn, ai có thể chứng minh rằng trong số đó có rồng thần Đại Nam chúng ta hay không”
“Hây da” Bạch Trình thở dài, lộ ra vẻ mặt mất hết cả hứng, nói: “Tôi còn tưởng rằng cô thật sự biết được chuyện gì đó về sự tồn tại của sinh vật rồng chứ”