Thôi Lập vươn một ngón tay cái với Thời Minh Huy: “Thời Minh Huy, cậu thật sự là quý nhân của Thôi Lập tôi, nhà họ Sở đã nghèo túng đến loại trình độ này rồi, ngay cả mua lương thực cũng phải mặc cả, còn chắp tay dâng tặng nhân tài Trương này cho tôi, món quà này, Thôi Lập tôi sẽ nhớ kỹ cả đời, ha ha hai”
Thôi Lập cất tiếng cười to, tiếng cười to của anh ta vang vào trong tai mọi người nhà họ Sở, chói tai như vậy! Bọn họ không thể ngờ được, Trương Ức Thuỳ này lại là nhân tài trong lĩnh vực giám định! Mức độ quan trọng của người tài giỏi như thế không kém so với người có trình độ cao nhất Toàn Cảnh Thiên! Thậm chí ở một mức độ nào đó, còn vượt qua nhân tài có trình độ cao! Đặc biệt là với nhà họ Sở bây giờ, nếu như Định Bồng Các kia thuộc về nhà họ Sở, chỉ dựa vào một Định Bồng Các, là có thể khiến nhà họ Sở dễ dàng khắc phục khó khăn, thậm chí một khoảng thời gian dài sau đó, đều sẽ là tác dụng quan trọng nhất với nhà họ Sở!
Vốn dĩ, Thời Minh Huy nhìn thấy Trương Thác vẫn có chút thách thức, dù sao trong mắt anh ta, cái người Trương Ức Thùy này chẳng qua chỉ là một hậu duệ phế vật chẳng đáng quan tâm, là người mà anh ta có thể tiện tay đưa đi làm giao dịch.
Nhưng hiện tại, khi Thời Minh Huy nhìn Trương Thác, giống như một cái gai đâm thẳng vào trái tim anh ta, Trương Thác đứng ở đó, giống như đang mỉa mai sự ngu dốt và hẹp hòi của Thời Minh Huy.
“Ông chủ Tô à, ông có thể đưa ra bao nhiêu lương thực, tôi đều muốn lấy hết” Thôi Lập hào phóng mở miệng.
Ông chủ Tô nghĩ một chút: “Hiện tại có thể đưa ra nửa kho, số còn lại tôi muốn giữ lại”
Là một người làm ăn, ông chủ Tô đương nhiên hiểu rõ, lưu lại lương thực lần này sẽ có bao nhiêu lợi ích, nhưng đồng thời ông ta cũng hiểu rằng bản thân chỉ là một nhà kho tư nhân, nếu một hạt lương thực cũng không xuất ra thì những người liều lĩnh liếm máu trên mũi dao này chắc chắn sẽ không dùng tiền để nói chuyện với mình nữa, họ sẽ vung con dao trong tay, suy cho cùng bản thân ông ta cũng không có phủ Thành Chủ làm chỗ dựa.
Mà những kho công đó cũng chỉ dám bí mật tích trữ một phần lương thực, nếu không phủ Thành Chủ sẽ là nơi đầu tiên bị chấn động nếu có người muốn chiếm đoạt.
“Ông chủ Tô, nửa kho thì hơi ít” Thôi Lập nheo mắt vẫn muốn tranh thủ thêm một chút, hiện tại mỗi lần mua thêm lương thực đó chính là vốn của đăng sau, đương nhiên cũng sẽ có rủi ro, suy cho cùng việc yêu thú bao vây thành thì ai dám chắc 100%, đến hiện tại cũng đều là phỏng đoán mà thôi.
Ông chủ Tô lắc đầu liên tục: “Không, nửa kho đã là giới hạn của tôi rồi, Thôi Lập, tôi là một người làm ăn, anh biết hiện tại lương thực tượng trưng cho cái gì không.”
“Được thôi” Thôi Lập cũng không kiên trì nữa, có thể mua được nửa kho, anh ta đã thỏa mãn rồi, nếu đến muộn một chút sợ rằng sẽ chẳng mua được gì.
Sau khi ông chủ Tô nhận tiền của Thôi Lập, liền sai người đưa Thôi Lập đi lấy lương thực.
Thôi Lập sắp xếp vài người cấp dưới đi làm việc này.
“Thôi Lập, anh không phải cố ý muốn khoe khoang trước mặt tôi chứ?” Thời Minh Huy lạnh lùng nhìn anh ta: “Thôi Lập anh hiện tại đã nhặt được báu vật rồi, Định Bồng Các đó có chút tiếng tăm nhưng cũng chỉ là có chút thôi, anh chẳng qua vãn là thợ săn tiền thưởng, những cấp dưới đó của anh nhà họ Sở chúng tôi có thể bóp chết các người chỉ bằng một ngón út, anh hiện tại chạy đến mua lương thực với giá gấp ba lần là mua cho nhà họ Sở chúng tôi xem sao? Không yên tâm với nhà họ Sở chúng tôi?”
Thôi Lập trợn tròn mắt: “Tôi nói này Thời Minh Huy, cậu có phải có hơi quá coi trọng bản thân rồi không? Tiền của tôi, đó đều là dùng mạng mà đổi lấy, tôi vì làm cho cậu xem mà phải lãng phí số tiền này sao? Cậu nghĩ cậu là ai? Nhà họ Sở của cậu nhiều người cũng đều như vậy sao? Tôi không tin hôm nay ở trong thành này cậu có thể làm gì được tôi!”
Thời Minh Huy giận dữ nói: “Tên họ Thôi kia, anh cũng có chút ngông cuồng đấy!”
Ngày hôm đó, Thôi Lập có nhiều người, còn nhà họ Sở thì vẫn chưa vào thành nên Thời Minh Huy không dám nói gì với Thôi Lập, nhưng hôm nay, người nhà họ Sở rõ ràng đông hơn nhiều mà cũng đã quang minh chính đại tiến vào thành với tư cách là đệ tử chân truyền của gia chủ nhà họ Sở thì Thời Minh Huy làm sao có thể chịu được sự càn rỡ của kẻ săn tiền thưởng trước mặt này được.