Lâm Ngữ Lam nhìn bóng lưng Trương Thác. Từ trên người Trương Thác, cô cứ thấy được rất nhiều khả năng.
Sau khi rời khỏi phòng giam, Jeffs an bài người dẫn Lâm Ngữ Lam và Tô My đến căn phòng cao cấp nhất, nói là làm sạch tro bụi trên người. Mặc dù phòng giam không kém, nhưng Lâm Ngữ Lam cứ cảm thấy đi ra từ căn phòng đó thì rất khó chịu, cần rửa ráy một chút mới được, bản thân người Đại Nam cũng có tập tục này.
Bên kia, Jeffs khom lưng đi ở bên cạnh Trương Thác, nói: “Thưa ngài, đức ngài đã ngờ ở bên kia”
“Ừ” Trương Thác gật đầu, cất bước đi theo.
Trong cung điện chính của hoàng thất, Nermous XIII và công chúa Sarah đều thay trang phục chính thức, ngồi chờ ở đây. lan – kẻ đã sai người bắt ba người Trương Thác vào phòng giam đang run rẩy đứng một bên, không dám hó hé một lời.
Cửa cung điện chính mở ra, .Jeffs bước vào, cung kính bày ra tư thế mời. Trương Thác bước vào cung điện, ngay sau đó, cánh cửa cung điện đóng lại.
Ngoài cửa, Mễ Thanh đứng bên cạnh Jeffs. Sau khi Trương Thác vào cung điện, .Jeffs hỏi: “Mễ, em quen biết với vị này hả?”
Mễ Thanh gật đầu: “Vâng, anh ấy là con trai nuôi của bố em. Thầy ơi, thân phận của Trương Thác, chẳng lẽ chính là vị kia…” Mễ Thanh chỉ về phía xa, nơi cô chỉ chính là phương hướng của đảo Ánh Sáng.
Jeffs gật đầu. Thấy vậy, Mễ Thanh há hốc miệng. Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng khi nghe thấy .Jeffs xác nhận, cô vẫn vô cùng rúng động. Mễ Thanh nhìn về phía phòng của Lâm Ngữ Lam, Ngữ Lam ơi là Ngữ Lam, rốt cuộc lúc trước cậu đã tìm được kỳ tài gì vậy? Đây chính là đế vương của toàn bộ thế giới ngâm!
Trong cung điện chính, Trương Thác thong thả bước đi.
Cung điện chính rộng lớn trừ Trương Thác thì chỉ có mỗi ba người Nermous XIII. Nermous XIII cũng không ngồi vào vị trí của mình mà chọn ngồi xuống một chiếc ghế bình thường.
Vừa rồi Nermous XIII không nói gì, nhưng không có nghĩa là ông ta cho rằng chuyện này đã được cho qua. Lần này lỡ nhốt Satan đại nhân vào phòng giam hoàng cung, nếu mình không có một lời giải thích hợp lý thì chính Nermous XIII sẽ vô cùng bất an.
Trương Thác đi vào, ngồi xuống ghế bên cạnh Nermous XIII, thuận tay vơ lấy quả táo cắn một miếng, phát ra tiếng giòn tan.
“Satan các hạ, chuyện lần này tôi nghĩ là đã có hiểu lầm gì đó” Nermous XIII nói. Mặc dù ông là lãnh tụ của một nước, xét về địa vị thì ngang hàng với Trương Thác. Nhưng ông thừa biết bỏ qua sức ảnh hưởng trên xã hội, chỉ bàn về thực lực thì thanh niên Đại Nam này mạnh hơn mình về nhiều mặt.
Trương Thác nhún vai: “Có hiểu nhầm gì chứ? Tôi đang ngồi trong phòng yến tiệc ăn cơm với vợ tôi thì người của các ông xông vào bắt tôi đi”
Lúc này hai chân lan liên tục run rẩy. Trong phòng giam, anh ta đã cảm giác được thân phận của người Đại Nam này không tầm thường. Bây giờ thấy người này ăn nói như vậy với đức ngài Nermous XIII, anh ta nhất thời hiểu ra, mình đã chọc trúng người không nên dây vào.
Nghe Trương Thác nhắc tới vợ mình, công chúa Sarah lập tức giật mình. Anh ấy đã kết hôn ư? Cô ta chưa bao giờ nghe tin này!
Nermous XIII lại không chú ý tới tin tức Trương Thác đã kết hôn. Điều ông quan tâm hơn là Trương Thác đang ăn cơm trong phòng yến tiệc thì bị đuổi ra ư? Trước kia đây chính là nhân vật cần được tiếp đãi với thân phận là khách quý cơ mài! Nermous XIII thản nhiên nhìn lan, nói: “Nói xin lỗi”
Lan đã vô cùng sợ hãi, nghe vậy thì hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống: “Xin… xin lỗi..”
Trương Thác cười nhìn lan vẻ mặt sợ hãi quỳ trước mặt mình, nói: “Tôi đã nói rồi, cậu không cần phải xin tôi tha thứ.
Nhưng hình như vừa rồi cậu gọi tôi là… con lợn Đại Nam?”
Lan ngẩn ngơ. Đúng là lúc trước anh ta đã gọi như vậy, nhưng anh ta thật sự không biết vị này có thân phận cao đến thế, có thể nói chuyện ngang hàng với Nermous XIII. Rốt cuộc thân phận của anh ta là gì? lan không khỏi suy tư, tuổi trẻ thành đạt, người Đại Nam, địa vị cao thượng, đủ loại manh mối liên hệ với nhau bỗng chốc khiến con ngươi của lan co rụt lại, bởi vì anh ta nghĩ tới một giả thiết khiến anh ta run sợi Trương Thác nhướng mày, đột nhiên giơ chân lên. lan thậm chí không kịp phản ứng thì đã bị Trương Thác đá ngã lăn quay trên mặt đất. Trương Thác đá lan văng xa mấy mét, sau đó chẳng thèm nhìn anh ta lấy một lần.