Bảy thành viên Sát Đao đều đưa ra ý kiến riêng của mình thế nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay của Hàn Như Ôn, dù sao thì Hàn Như Ôn mới chính là đội trưởng của chuyến đi này cơ mà.
Hàn Như Ôn nhanh chóng phân tích lợi và hại của ba hướng rồi sau đó cô duỗi tay chỉ về phía bên phải, lúc cô vừa định đưa ra quyết định thì có một giọng nói vang lên phía sau lưng bọn họ.
“Này này không phải tôi nói mấy người gà mờ các người đâu, đều là người Đông Hòa tôi thật sự cảm thấy mất mặt thay mấy người đấy” Trương Thác khoanh hai tay ở trước ngực rồi lững thững đi tới: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì mấy người là người của Sát Đao nhỉ. Có phải là người của nhà nước mỗi ngày huấn luyện rồi khiến đầu óc bị ngu đi rồi không, không biết tùy cơ ứng biến gì cả.”
Trương Thác vừa dứt lời thì bị nhìn bằng ánh mắt tức giận.
Trương Thác phất phất tay rồi nói: “Mấy người đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy chứ. Nếu như không phải là người ở Đông hạ thì tôi thật sự chẳng thèm nhắc nhở mấy người đâu.
Tôi nói này, mấy người muốn chọn đường bên phải để đi, đây chẳng phải là não bị úng nước hết rồi sao?”
Liên tục hai lần bị Trương Thác dạy dỗ, một thành viên của Sắc Đao cũng không chịu thua kém mà nói lại: “Anh bớt giả vờ giả vịt lại cho tôi đi, tự chúng tôi biết được chúng tôi có những ưu điểm gì”
“Ưu điểm của mấy người ư?” Trương Thác cường ha hả: “Mấy người định nói là các người bên này nhiều người ở đồng bằng rộng rãi càng thích hợp để các người chiến đấu thôi phải không?”
“Tất nhiên rồi” Một tên thành viên của Sát Đao không hề che giấu mà thẳng thắn thừa nhận luôn.
“Đúng là con mắt hạn hẹp đến nỗi không còn gì để nói luôn” Trương Thác bĩu môi nói: “Nhìn thử xem dáng vẻ hiện giờ của mấy người đi, người nào người nấy đều bị thương nặng, tôi thấy thuốc mấy người mang theo bên mình cũng có hạn nhỉ”
“Anh muốn nói cái gì?”
“Tôi thấy huấn luyện sinh tồn dã ngoại của mấy người đều là vứt hết cho chó rồi nhỉ” Trương Thác không chút nể nang gì mà mỉa mai: “Đi lên đảo một thời gian dài như thế vậy mà ngay cả chuyện quan trọng nhất mấy người cũng không chú ý đến. Không lẽ trong lúc mấy người huấn luyện, huấn luyện viên của mấy người không nói cho mấy người biết ở trên hòn đảo này thứ nguy hiểm nhất không phải là kẻ địch mà chính là thiên nhiên sao? Bốn phía vách đá rét buốt, hiển nhiên nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn. Mấy người đã bị thương thành thế này rồi mà vẫn còn lựa chọn đồng bằng bằng phẳng rộng lớn, e là chưa đến hai ngày thì người này đã nằm bò trên đất không gượng dậy nổi rồi ấy chứ”
Trương Thác duỗi tay chỉ vào thành viên Sát Đang đang được quấn băng gạc ở sau lưng.
Tám người Hàn Như Ôn nghe thấy như thế thì giật mình hoảng sợ. Nếu như không phải bọn họ được Trương Thác nhắc nhở đúng là bọn họ sẽ không để ý đến vấn đề này mất.
Trong một kilomet ngắn ngủi tiến vào hòn đảo này bọn họ đã phải đối mặt với hai lần phục kích của kẻ thù rồi thế nên đã khiến cho bọn họ chỉ chăm chăm nghĩ đến việc làm thế nào để chống lại được kẻ địch thôi.
Trong sinh tồn dã ngoại thì việc xem nhẹ những mối nguy hiểm tồn tại trên mặt đất là một hành vi vô cùng nguy hiểm.
Trương Thác tiếp tục nói: “Các người nhân số đông, lại còn có một đội ngũ chuyên nghiệp, rừng mưa tuyệt đối là một sự lựa chọn hoàn hảo dành cho các người. Trên hòn đảo này, nơi có tài nguyên phong phú nhất không đâu khác ngoài rừng mưa, những kiến thức chuyên môn mà các người đã học hẳn là có thể giúp các người phân biệt được các loại thực vật hoang dại và thảo dược cơ bản chứ nhỉ? Có ưu thế tuyệt vời như vậy mà không biết đường sử dụng, lại còn nghĩ đến chuyện làm sao để đánh nhau với người khác. Tôi thật sự không biết nên nói các người là khờ khạo hay là ngu xuẩn nữa”
Trương Thác cười lạnh một tiếng.
Tám người của đội Sát Đao đều lộ ra vẻ trâm ngâm, bọn họ cũng tự ý thức được rằng những lời người trước mặt này vừa nói đều vô cùng có lý.
Trương Thác đút tay vào trong túi quần, lắc lắc đầu rồi thở dài nói: “Mấy người đúng là mấy tấm chiếu mới cực kỳ ngây thơ mà, nói thật nhé, mấy người tới tham gia cuộc huấn luyện này chẳng qua là đang tự tìm đường chết mà thôi!”