Trương Thác cân nhắc một phen, mở miệng nói: “Tôi có thể làm chút gì đó không?”
“Nâng cao thực lực” Triệu Chính Khải cũng không hề nghĩ ngợi nhiều, liền đáp lời nói: “Anh là tiên liên do Lục Tiên bồi dưỡng, thiên phú của anh, có thể nói là đỉnh cao trên thế giới, tốc độ nâng cao thực lực của anh lại càng khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng nổi, anh lúc này chỉ cần cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn là được rồi, thời điểm khi truyền thừa Lâu Lan mở khóa, chính là cơ hội của anh”
Trương Thác nghi hoặc: “Cơ hội gì cơ?”
Triệu Chính Khải hít sâu vào một hơi: “Bao nhiêu năm như: vậy có vô số truyền thừa được lưu lại trên thế giới này, thế nhưng có một số đã sớm biến mất trong dòng lịch sử dài đẳng đẳng của thế giới, chỉ có điều, loại biến mất này, chỉ có số ít là tự nhiên biến mất thôi, đại đa số đều là do con người gây ra, sức mạnh của truyền thừa vô cùng cường đại, vì vậy người năm giữ sức mạnh truyền thừa là do bản thân không có cách nào để luyện khí, vì vậy muốn khiến cho thân thể của mình trở nên mạnh mẽ hơn chỉ có một biện pháp, đó chính là chiếm đoạt truyền thừa còn lại!”
Trong lòng Trương Thác thoáng kinh ngạc, chiếm đoạt sức mạnh truyền thừa của người khác để khiến cho thân thể của mình trở nên mạnh mẽ hơn, đây rõ ràng chính là luật rừng màt Hiện giờ, truyền thừa vẫn chưa được mở khóa toàn bộ, không cảm nhận được cái gì cả, thế nhưng truyền thừa trên thế giới này nhiều như vậy, một khi thật sự đến ngày mở khóa được toàn bộ kia, vậy chẳng phải là sẽ hoàn toàn trở nên hỗn loạn hay sao?
Triệu Chính Khải tiếp tục nói: “Có được tin tức, Dương Quốc Hưng đã trở mặt với Phản Tổ Minh bởi vì truyện truyền thừa, người này lòng tham vô đáy, truyền thừa của Tây Hạ đã cho anh ta nếm được lợi lộc ngon ngọt, lần này mở khóa truyền thừa Lâu Lan, anh ta nhất định sẽ đi, đến lúc đó chính là một cơ hội tốt để anh đánh chết anh ta, anh cùng với người thừa kế Lâu Lan tạo mối quan hệ tốt, đến lúc đó trong Lâu Lan sẽ có người đi kiềm chế Dương Đức Phi, đó chính là cơ hội của anh”
Triệu Chính Khải võ võ bả vai của Trương Thác: “Tôi đi trước đây, gần đây có lẽ anh khó mà có thể có được cơ hội để nhàn rỗi rồi, anh phải thật quý trọng đấy, truyện của Lâu Lan anh cũng đừng quá nóng vội, trong vòng một tháng gần nhất, truyền thừa Lâu Lan vẫn không mở được đâu, muốn phá bỏ sự cấm chế của truyền thừa, chỉ dựa vào Phản Tổ Minh, nếu như người đó không xuất hiện, bọn họ chỉ có thể dùng tới trận pháp chầm chậm kéo dài thời gian, cần phải mài bao lâu không ai có thể nói chính xác được, nói không chừng vài năm trôi qua bọn họ cũng không mở ra được đâu, ha ha!”
Trương Thác đưa lưng về phía Trương Thác, khua tay vẫy chào, sải rộng bước chân đi ra khỏi Trương Thác ngồi ở trước bàn, không nói một lời nào.
Thật lâu sau đó, Trương Thác gọi đi một cuộc điện thoại: “Tổ Lâm đã đi rồi sao? Cho người theo để ý sát sao lệm mì chút, đừng để người của Cửu Cục điều tra ra anh ta”
Sau khi nói xong những điều này, Trương Thác cúp điện thoại, đi ra khỏi tiềm mì, nhìn ngã tư đường đông nghịt người trước mắt, Trương Thác hít vào một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra thần sắc kiên định, mấy ngày này, anh đã nghĩ rất nhiều chuyện, cũng đột nhiên giác ngộ ra rồi.
Từ sau khi Trương Thác tiếp xúc đến khí, tất cả mọi hành vi cùng với động tác của anh gần như đều đang bị người ta dắt mũi đi, cảm giác này làm cho Trương Thác cảm thấy mê man, hơn nữa trong một khoảng thời gian còn vô cùng sợ hãi không biết phải đối phó như thế nào.
Thế nhưng bây giờ Trương Thác đã nghĩ thông rồi, thay vì cứ để bị người ta dắt mũi đi, bản thân anh nên học cách điều khiển bàn cơ này, từ một con cờ, dần dần thay đổi thân phận trở thành một người chơi cờ.
Trương Thác lặng lẽ đứng dậy, cô độc một mình một người đi trở về nhà, gọi điện cho Lâm Ngữ Lam, vẫn như cũ không nghe điện thoại.
Trương Thác một mình ngồi ở trong phòng khách, anh xoay người lại nhìn khung ảnh cưới được treo trên bức tường phía sau lưng, khóe môi kéo thành một nụ cười, ẩn trong nụ cười này lộ ra một tia ấm áp đã rất lâu không xuất hiện trên gương mặt của Trương Thác rồi.
Bên trong phòng khách không có bất kỳ thanh âm nào, Trương Thác cứ thế ngồi trên ghế sô pha, ngây người xuất thần.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thác đến công ty Nhất Lâm, vừa mới bước vào đại sảnh của công ty, Trương Thác liền nhìn thấy Toàn Cảnh Thiên mặc một thân đồ tây, còn thắt thêm một chiếc cà vạt, trong tay đang cầm một tệp văn kiện, đứng ở giữa đại sảnh.