Trước lúc chạm trán hôm nay, Sài Vạn Hoành và Triệu Chính Khải đã nói chuyện với nhau về chuyện có liên quan đến việc xét xử. Đối ý kiến mà Hội Thần Ẩn đưa ra lần này, Triệu Chính Khải cũng không hiểu rõ lắm. Nhưng nghe Sài Vạn Hoành nói, đây là hội trưởng tự mình sắp xếp, mong Cửu Cục Đông Hòa đồng ý.
Mặt mũi của hội trưởng Hội Thần Ẩn, Triệu Chính Khải vẫn phải cho.
Thế giới thần thánh cử Thiết Tăng Thiên Á đến nhưng từ đầu đến cuối cô đều không quan tâm người khác nói gì. Mục đích tới đây lần này của cô dường như chỉ có một, chính là chăm chú nhìn người đàn ông kia, còn mọi chuyện khác không liên quan gì đến cô.
Dương Đức Phi lại hướng ánh mắt nhìn về phía Xương Rồng.
Xương Rồng lắc đầu nói: “Tôi không đồng ý với cách tuyên án này. Hậu duệ Tây Hạ này kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Đông Hòa các người có câu nói không biết không có tội. Tôi nghĩ nếu anh ta không rõ ràng có hạn chế như vậy. Chỉ là vì nhất thời tức giận, máu nóng bốc lên liền ra tay thì có thể tha thứ. Dù sao đối mặt với anh ta lúc đó là Quân vương địa ngục đại danh đỉnh đỉnh. Theo tư liệu của tôi có được, hậu duệ Tây Hạ cả đời chưa từng giết qua gà vịt mà Quân vương địa ngục kia giết người vô số. Đối mắt với loại người này, tôi nghĩ khẩn trương là chuyện không tránh được.
“Ha ha, Xương Rồng, Phản Tổ Minh các người nói chuyện y như đánh răm vậy” Sài Vạn Hoành lên tiếng: “Người mà Dương Quốc Hưng đối phó cũng chẳng phải Quân vương địa ngục gì.”
“Nói vậy không đúng rồi” Xương Rồng lắc đầu, sau đó đứng dậy, nhìn Dương Quốc Hưng, lại mở miệng nói: “Hậu duệ Tây Hạ, anh nói cho tôi biết, lúc trước anh lựa chọn động khí, phải chăng bởi vì cảm nhận được sự tồn tại của Quân vương địa ngục, bị khí tức của kẻ đó bức bách nên dẫn đến như vậy?”
Dương Quốc Hưng mặc dù không phải người thông minh, nhưng cũng không phải ngu ngốc, làm sao không phân biệt rõ cục diện chứ, lập tức gật đầu nói: “Đúng, là như vậy”
“Ông xem” Xương Rồng dang hai tay: “Tôi đoán rằng, cái này hẳn là Quân vương địa ngục cố ý tạo áp lực cho hậu duệ Tây Hạ, dẫn đến hậu duệ Tây Hạ không chịu nổi áp lực nên đã ra tay. Dù sao hai người thực lực khác biệt quá lớn. Vì thế, thay vì tin răng, hậu duệ Tây Hạ cả đời chưa từng giết gà vịt này động thủ đối phó người bình thường, tôi càng tin tưởng một khả năng khác, là Quân vương địa ngục cố ý áp bức hậu duệ Tây Hạ, ép buộc đối phương động thủ, có mưu đồ khác!”
Triệu Chính Khải cười lạnh một tiếng: “Xương Rồng, ông cảm thấy cách nói này của mình, sẽ có người tin sao?”
“Tin hay không không quan trọng, tôi chỉ nõi rõ lập trường của mình thôi” Xương Rồng nhếch miệng.
Tin hay không không quan trọng!
Lời này của Xương Rồng, thật là không tồi.
Hôm nay, mọi người đi tới nơi này xét xử hậu duệ Tây Hạ, cũng không phải là nói đạo lý to lớn gì, cái gọi là quy tắc, kia cũng là cường giả đặt ra. Ở cái thế giới này, giảng đạo lý, là hành động của kẻ yếu.
Xương Rồng nói như vậy chứng tỏ chỉ là lập trường của ông ta, của Phản Tổ Minh, đứng về phía hậu duệ của Tây Hạ.
Hôm nay, thay vì nói là xét xử Dương Quốc Hưng, chỉ bằng nói, là các phương mượn cơ hội này đến chơi một ván cờ.
Dương Quốc Hưng này, nhiều nhất cũng chỉ là ngòi nổ thôi.
Người xưa có câu: “Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân.
Người trong giới luyện khí bình yên nhiều năm như vậy, không những sẽ không khiến cho mọi người bình yên mà ngược lại sẽ vì một nguyên tắc nào đó, gây ra một chút oán hận, tích tụ càng lâu càng lớn dần.
“Xương Rồng, lời của ông bên trong hình như còn nhiều ý khác?” Sài Vạn Hoành không ngừng nhìn Xương Rồng: “Đây là muốn nói đỡ cho con rể tương lai của Phản Tổ Minh sao?”