Trong mắt mọi người từ các quốc gia đều hiện lên một nụ cười trầm ngâm, không nói thêm những lời vô nghĩa không cần thiết, mà xoay người trực tiếp rời đi.
Trương Thác người đang ở Châu Xuyên, đang thoải mái nằm trên giường, ngủ thiếp đi.
Lúc Trương Thác tỉnh lại, thấy sắc trời còn sáng, trong lòng có chút bối rối, xem qua đồng hồ với lịch để bản bên dưới, mới phát hiện đã là mười giờ sáng hôm sau, điều này khiến Trương Thác cảm thấy có chút kỳ quái. Đúng ra, anh đã về đến nhà từ buổi chiều hôm qua, sau đó thì ngủ mê man.
Lần này anh cũng đã ngủ được 16 hay 17 tiếng gì đó rồi?
Nhưng bây giờ vẫn có cảm giác ngủ không đủ giấc.
Trương Thác từ trên giường đứng dậy đi ra phòng khách, thấy ba vị phu nhân đã rời đi rồi, trong lồng bàn còn để lại hai quả trứng rán.
Trong lòng Trương Thác có chút ấm ức, nhét quả trứng rán vào miệng, rửa qua loa bát đĩa một chút rồi đi ra ngoài, sáng nay có một hội chợ việc làm mùa thu lớn được tổ chức, Trương Thác liền đi. ra ngoài, anh nhìn thấy ai đó trước cửa nhà mìn, có tám người đang đứng liên tiếp, một số người trong số họ vẫn còn đeo băng vết thương.
Tám người này là Trình Vũ và những người khác đến từ trụ sở của Lưỡi Đao ngày hôm qua.
Khi nhìn thấy Trương Thác đi ra ngoài, tám người Trình Vũ lập tức đứng thẳng trong tiềm thức, nhìn chằm chằm Trương Thác, trước đây bọn họ chỉ coi Trương Thác như một thương nhân có chút võ công cổ quái, cũng không quá quan tâm. để tâm đến anh một chút nào, nhưng là bây giờ, bọn họ không dám nghĩ như vậy nữa, cái này, người này được coi là thần của toàn bộ thế giới ngầm!
Đứng ở phía trước, Trình Vũ cười xởi lởi với Trương Thác nói: “Anh Trương, anh nghỉ ngơi có tốt không ạ”
Tám người Trình Vũ đến đây từ tối hôm qua, nhưng khi Lâm Ngữ Lam nói rằng Trương Thác đang nghỉ ngơi, tám người họ đã đứng trước cửa nhà của Trương Thác và đợi cả đêm.
Trương Thác liếc nhìn tám người, bối rối hỏi: “Tại sao, các người cho rằng họ Lâm của tôi nên đón tiếp các người à?”
Trương Thác vừa nói vừa nhìn chằm chăm vào khu biệt thự, “Xem kĩ đi, thích cái nào thì trực tiếp cầm lấy, xe thể thao, xe đạp, tất cả đều tùy tâm trạng của các người, Lâm gia chúng †a không dám dùng đao bén nhọn đánh nhau.”
Trương Thác lắc đầu bước ra khỏi khu nhà.
“Anh Trương, anh Trương” Thấy Trương Thác chuẩn bị rời đi, Trình Vũ chạy tới chỗ Trương Thác, lấy ra tinh thể lửa.
“Anh Trương, nhìn anh nói xem, chúng tôi sao dám lấy đồ của anh? Đây không phải chỉ là nói đùa với anh thôi sao, tinh thể lửa này tôi mang để trả lại cho anh đây. “
“Trả lại cho tôi?” Trương Thác nhìn thấy điệu bộ của Trình Vũ liền biết người bên kia hẳn đã biết thân phận của mình, dù sao thì tin tức mà anh đã nhận được ở đây là Quân đoàn Lưỡi Dao đã bị thế lực của thế giới ngầm tiêu diệt một nửa. Cả bảy người, khi ánh mắt của anh quét qua Toàn Dũng và Sử Ca, cả Toàn Dũng và Sử Ca đều nở một nụ cười xấu hổ.
Vào ngày hôm đó, cả hai đều mắng Trương Thác những lời tàn nhãn nhất và làm ra những chuyện tàn nhãn nhất.
“Đúng, đúng, đúng” Trình Vũ lại gật đầu lia lịa, “tinh thể lửa này chỉ là một trò đùa thôi, chúng tôi đến để trả lại cho anh.
Tôi hy vọng anh không ngại để cầm lấy nó”
“Hì hì” Trương Thác cười tủm tỉm, “Thật là thú vị. Lúc thì ông muốn có tinh thể lửa, đã uy hiếp tôi đủ kiểu để lấy cho bằng được. Tôi sợ đến mức không còn cách nào mà phải gọi người từ xa đến và đưa tinh thể lửa cho ông. Bây giờ ông lại nói đó chỉ là một đùa. Ông nghĩ rằng tôi dễ bị bắt nạt như vậy cơ à?”
Trương Thác nhìn Trình Vũ chằm chẳm.
Dưới cái nhìn của Trương Thác, Trình Vũ chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo không khí, “Trương … anh Trương, không phải ý của tôi là vậy, tôi…”
“Ý của ông là cái gì? Tinh thể lửa này lúc đầu là thứ mà ông muốn, cho nên tôi mới đưa cho ông, bây giờ lại muốn trả lại cho tôi, thì khác nào chính là đánh vào mặt của tôi một cái” Trương Thác nói xong, trực tiếp xua tay…