†ạo ma quỷ có mang ý nghĩa gì không?”
“Ta biết chứ, nếu hoàn thành hết quá trình đào tạo, tỉ lệ tử vong là năm mươi phần trăm” Giáo chủ Deondre gật đầu.
“Nhưng ta cũng biết rõ hơn rằng nếu như Delk không chịu thay đổi thì lần bình chọn này nó sẽ chết, cho nên ta tình nguyện để cho nó chết trong sự trưởng thành chứ không phải là vì bị người ta nhục nhã đến chết. Việc này cũng là do ta, suốt hai mươi năm qua không làm tròn trách nhiệm của một người bố. Tuy nhiên đứa nhỏ này có thể sống trong Luyện Ngục đến tận bây giờ, thì ta tin tưởng rằng nó cũng có thể chống đỡ qua được sự đào tạo ma quỷ của các cậu”
Giáo chủ Deondre nói đến đây thì rất vui vẻ mà nhìn Đường Dực một cái.
Trương Thác cũng gật đầu tán thành, Đường Dực đã sinh hoạt một mình trong Luyện Ngục hơn một năm. Mặc dù nghe thì đơn giản, cũng chỉ là ở ẩn náu ở trong phòng thí nghiệm mà thôi, nhưng hơn một năm hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không có lấy một người để trò chuyện, không biết khi nào thì bản thân mình sẽ chết, mỗi ngày đều phải đối mặt với những vật thí nghiệm tàn bạo kia, áp lực tỉnh thần trong đó còn kinh khủng hơn rất nhiều so với áp lực trực tiếp lên trên thân thể.
Giáo chủ Deondre lại nhìn về phía Trương Thác một lần nữa: “Sau ba tháng bình chọn, nếu như ta có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ giáo chủ quản lý phân bộ Âu Châu thì ta có thể bảo vệ cậu mà không cần phải lo lắng, ta cũng sẽ giúp cậu diệt trừ Andre. Nhưng nếu như ta không bảo vệ được vị trí này thì tất cả những gì chúng ta nói đều chỉ là nói suông”
Trương Thác cười nói: “Giáo chủ đại nhân, ngài đây là muốn lấy tôi làm súng nha”
“Cậu kéo ta vào dòng xoáy giao du với kẻ xấu, ta lấy cậu làm súng, hai chúng ta đều huề nhau, cũng không ai nợ ai, còn nữa, nếu cậu giúp ta thì cũng chính là giúp cậu, không phải sao?”
“Thành giao.” Trương Thác đưa tay ra trước mặt giáo chủ Deondre.
“Vậy ba tháng tiếp theo giao cho cậu” Giáo chủ Deondre nắm chặt tay Trương Thác.
“Đã như vậy thì chúng ta cũng không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này” Trương Thác mở miệng nói.
“Ba tháng, nghe thì có vẻ là một quãng thời gian dài, có điều đối với việc đào tạo ma quỷ mà nói thì thời gian như vậy quá gấp gáp”
“Cậu yên tâm, trong khoảng thời gian này, hòn đảo kia của cậu tuyệt đối không xảy ra bất cứ một vấn đề gì, mà bên phía Đông Hòa cậu cũng không phải lo, mặc dù cửu cục không thể sánh được với bốn thế lực lớn, nhưng con át chủ bài của bọn họ cũng không phải là thứ cậu có thể tưởng tượng được.
Andre không dám sai người đi đến Đông Hòa tìm cậu gây phiền toái, cậu có thể buông bỏ tất cả những nỗi lo về sau”
Giáo chủ Deondre vỗ ngực cam đoan với Trương Thác.
“Được, vậy thì làm phiền giáo chủ đại nhân rồi” Trương Thác lại ôm quyền nói cảm ơn một lần nữa.
“Ừm…” Giáo chủ Deondre nhìn Trương Thác đầy ẩn ý.
n này cậu cảm ơn đã bao gồm cả mấy phần chân thành rồi đấy, lần trước mặc dù cậu mở miệng là một tiếng giáo chủ đại nhân nhưng ở trong mắt cậu cũng không có để người giáo chủ này ở trong mắt đâu, thậm chí nếu nói lớn chuyện ra thì là đến cả hội Thần Ẩn cậu cũng không để vào mắt. Cậu cái con người này, mặt ngoài thì bình tính như một bãi nước đọng, nhưng thực ra bên dưới bãi nước đọng đấy lại ẩn giấu một con mãnh thú. Thậm chí tôi có linh cảm, thế cục cân bằng của bốn thế lực lớn rất có thể bởi vì tên nhóc nhà cậu mà xuất hiện một loại biến động nào đó”
“Giáo chủ Deondre cũng không cần phải tâng bốc tôi như vậy” Trương Thác lắc lắc đầu.
“Bản thân tôi là ai, tôi rất rõ ràng. Về bốn thế lực lớn thì tôi lại không nghĩ nhiều. Nếu như không có việc xảy ra như vậy thì tôi chỉ muốn ở cùng một chỗ với vợ của tôi, cùng nhau trải qua một cuộc sống gia đình bình ổn”
“Không” Ánh mắt Deondre bỗng ngưng tụ.
“Ở trên thế giới này, thật sự là có sự tồn tại của số mệnh, mà số mệnh của cậu không phải là số mệnh bình thường, cuộc sống gia đình bình ổn không thuộc về cậu”
Trương Thác cắt ngang lời ông ta: “Ha ha, giáo chủ Deondre, đợi sau này có thời gian chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, bây giờ thời gian rất cấp bách, tôi cũng đưa con trai của ngài đi luôn nha”
“Giao cho cậu đấy, sau ba tháng, ta sẽ cho người thông báo địa điểm bình chọn cho cậu”
“Đi” Trương Thác nắm lấy vai Đường Dực, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi thị trấn nhỏ.
Deondre nhìn bóng lưng rời đi của con trai, thở dài: “Delk, hy vọng con có thể học được ít gì đó từ bên cạnh vị Quân Vương Địa Ngục này, người thừa kế giáo chủ không phải dựa vào sự nhân từ để được thừa kế, ta… Phụt!”