Thời gian dần dần trôi qua, những người ở bên ngoài nhà máy bỏ hoang đều rơi vào sự im lặng.
Bỗng nhiên, một tiếng khóc vang lên phá vỡ không khí im lặng này.
Tiếng khóc như muốn phát điên lên của Khâu Phong vang lên từ trong nhà máy bỏ hoang: “Các anh… Các anh mau đi vào đi, bọn họ đã đi rồi, những thứ ở trên người tôi sắp nổ rồi đấy!
Những cảnh sát tuần tra đang đứng ở trước cửa đều nhìn nhau khi nghe thấy giọng nói này.
“Đi vào!” Đội trưởng tuần tra Minh vung mạnh tay và nói.
Những cảnh sát tuần tra làm theo lệnh của đội trưởng tuần tra Minh và trực tiếp xông vào trong nhà máy, quả nhiên, ngoại trừ một mình Khâu Phong đang đứng ở trong nhà máy một cách lẻ loi ra thì bọn họ không hề thấy một bóng người nào khác.
Bọn họ có thể nhìn thấy có tổng cộng bảy quả bom được gắn ở trước và sau người của Khâu Phong, những âm thanh đếm giờ “Tích tích” đang không ngừng vang lên, những âm thanh của bảy chiếc đồng hồ hẹn giờ cộng lại với nhau khiến cho người nghe đều sởn cả tóc gáy, không cần nói đến Khâu Phong mà ngay cả những cảnh sát tuần tra đến đây đều không khỏi chảy mồ hôi lạnh ở sau lưng.
Vẻ mặt của Khâu Phong trở nên trắng bệch, cả người ông †a không ngừng run rẩy, bắp chân của ông ta càng run lên một cách dữ dội, những giọt mồ hôi ở trên trán đều chảy xuống mặt và môi của ông ta cũng trở nên hơi tím tái.
“Đừng nhúc nhích, tuyệt đối không được chạm vào tôi, những thứ này vừa chạm vào sẽ nổ ngay đấy! Mau, mau gọi người gỡ bom đến đây, bọn họ chỉ cho mười phút mà thôi!”
Khâu Phong vừa nhìn thấy cảnh sát tuần tra đến liền lên tiếng thúc giục với giọng nói tràn đây sự cuồng loạn, Khâu Phong không biết rõ cụ thể những quả bom này có thể gây nên sức phá hoại lớn đến mức nào, thế nhưng điều mà ông ta hiểu rõ nhất chính là chắc chắn bản thân sẽ bị nổ thành tro bụi!
Những cảnh sát tuần tra nhìn thấy đủ loại dây dẫn đang quấn ở trên người Khâu Phong cũng cảm thấy khó khăn, bọn họ chưa từng được huấn luyện việc gỡ bom nên căn bản không hiểu rõ về những thứ này, bọn họ làm sao lại dám chạm vào những sợi dây này chứ.
Tiết Ngạn Quân nhanh chóng chạy đến và nhìn vào những sợi dây dẫn ở trên người Khâu Phong liền thúc giục nói: “Đội trưởng tuần tra Minh, mau, mau sắp xếp người của tổ gỡ bom đến đây!”
“Khó đấy!” Đội trưởng tuần tra Minh cau chặt mày lại.
Khi nhìn thấy vẻ mặt này của đội trưởng tuần tra Minh, trong lòng của Khâu Phong và Tiết Ngạn Quân liền vang lên một tiếng “lộp bộp” và cảm thấy không ổn.
Đội trưởng tuần tra Minh nói: “Nếu như người của tổ gỡ bom đến đây thì nhanh nhất cũng phải cần đến tám phút, bọn họ căn bản không đến kịp để gỡ những quả bom này”
“Vậy phải làm sao đây, mau nghĩ cách đi!” Tiết Ngạn Quân cảm thấy lo lắng nói.
“Cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết đâu!”
Vành mắt của Khâu Phong trở nên rất đỏ, ông ta đã bị dọa đến khóc lên rồi.
Ngay vào lúc tất cả mọi người đành chịu bó tay thì liền thấy một cánh tay đột nhiên vươn ra từ phía sau Khâu Phong, ngay sau đó khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng liền nắm lấy một sợi dây và dùng sức kéo ra!
Tiêu rồi!
Khi nhìn thấy cánh tay này xuất hiện và tất cả mọi chuyện mà cánh tay này đã làm thì những người có mặt ở nhà máy đều cùng lúc có suy nghĩ này ở trong lòng, có người vô thức mà lùi ra về phía sau và cũng có người trực tiếp nhắm đôi mắt lại.
Làm thế nào có thể kéo những sợi dây của quả bom này một cách tùy tiện được chứ? Lỡ như không cẩn thận thì sẽ nổ ngay, nơi này có bảy quả bom thì rất có thể sẽ che phủ cả phạm vi bán kính một trăm mét đấy!
Khoảnh khắc bàn tay ấy kéo kíp nổ ra, một số người mặt mày liền lập tức biến sắc, căm đầu chạy như bay ra ngoài, một số người thì chỉ biết trơ mắt ra nhìn, vì họ hiểu rõ có muốn chạy cũng không thể chạy được nữa rồi.
Một giây!
Hai giây!
Ba giây!
Rồi năm giây trôi qua, chỉ năm giây nhưng trong lòng của rất nhiều người lúc bấy giờ thì lại dường như là dài đến tận cả mấy năm.
“Không… Không nổ sao?” Một vị tuần tra từ từ mở mắt, anh ta phát hiện ra mọi thứ trước mắt mình vẫn còn nguyên sỉ như lúc ban đầu, trên người Khâu Phong vẫn đang gắn bảy quả bom, nhưng không hề xảy ra bất cứ chuyện gì Nhìn thấy cảnh tượng này, khiến cho vị tuần tra này thở phào nhẹ nhõm.
Lời của vị tuần tra này cũng đã truyền đến tai của những người còn lại. Những đôi mắt đang được nhắm nghiền dần dần mở ra. Khi họ nhìn thấy tất cả mọi thứ đều như bình thường, thì toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm và đang định mở miệng nói ra điều gì đó, kết quả lại phát hiện tay chân của mình đều mềm nhũn cả rồi, miệng cũng đang run cầm cập.