“Không có gì” Trương Thác dừng lại mạch suy nghĩ, lắc lắc đầu: “Mặc kệ người đó là ai, ngày mai thì sẽ biết thôi”
Trong toà thành cố, sắc mặt Hoäc Đình âm u nhìn mấy thi thể nằm ở trong đại sảnh.
Sắc mặt của mấy chục thành viên của gia tộc Middleton đứng ở đây cũng đều khó coi, nếu nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện ra có mấy người đang run rẩy, rõ ràng là vẫn chưa bình tĩnh lại từ sự hoảng sợ lúc nãy.
“Thông báo gia chủ! Người dám khiêu khích gia tộc Middleton chúng ta trước giờ chưa từng có kết quả tốt! Lúc đầu, Hạ Hầu Nguyệt có thể may mắn chạy thoát, trốn trong chỗ của gia tộc Norman. Lần này, nhất định không thể để xảy ra sơ sót như vậy lần nữa, để người kia ngày mai có thể đến nhưng không thể về! Tốt nhất là có thể mượn cơ hội này mà lợi dụng những người đó, nhổ tận gốc gia tộc Norman, như vậy về sau ở Châu lục này chỉ có Middleton chúng ta, không còn Norman nữa!”
Bên ngoài tòa thành cổ, một trận gió lạnh thổi qua, đêm nay sau khi vầng trăng ẩn núp sau tầng mây thì đã không còn thấy xuất hiện nữa.
Sáng sớm, trong bầu không khí kìm nén, rất nhiều bóng người xông vào tòa thành cổ, những người đến trước đều là thành viên của gia tộc Middleton.
Một ông già tóc bạc trắng, trong tay cầm quải trượng nạm vàng, ngồi trong đại sảnh của tòa thành cổ.
Hoắc Đình cúi đầu đứng bên cạnh ông già.
Trước mặt ông già là vô số thành viên của gia tộc Middleton, tất cả đều im lặng đứng ở đó.
Ông già nhắm mắt lại, miệng Hoắc Đình đang lẩm bẩm như đang nói gì đó.
Một lúc lâu sau, Hoắc Đình ngậm miệng lại. Lúc này, đôi mắt đang nhắm lại của ông lão lại mở ra. Trong ánh mắt đục ngầu của ông lão phát ra một tia sáng mờ, đôi mắt của ông ta dường như có thể nhìn thấu tất cả, dù cho ai ở trước mặt ông †a cũng không thể trốn tránh.
Đó là tộc trưởng của gia tộc Middleton, Hermann.
Mấy mươi năm trước, ông ta hoành hành ngang dọc khắp nước Ý, là một trong những người có quyền lực nhất nước Ý, chỉ với khí chất toát ra từ trên người ông ta thì đã không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được, mặc dù bây giờ tuổi của ông ta đã không còn như năm đó.
Hermamn giơ cao quải trượng trong tay, gõ nhẹ lên đất: “Trong những năm gần đây, thế lực của gia tộc Norman điên cuồng bành trướng, chỉ bởi vì chỗ dựa phía sau bọn họ đã hoàn toàn thống nhất thế giới ngầm. Nghe bọn họ nói, hôm qua Quân Vương Satan đã đích thân đến: Quân Vương Satan!
Những thành viên của gia tộc Middleton có mặt vào tối qua đều không nhịn được mà rùng mình.
Trong thần thoại phương Tây, ý nghĩa của Satan quả thật là vô cùng to lớn.
Hermann ngẩng đầu, nhìn trần nhà đại sảnh một cái, chiếc đèn chùm đẹp đế phản chiếu ra ánh sáng lung linh.
Hermamn thở dài một hơi: “Mấy ngày trước, hai vị Vương đã đến thăm đảo Quang Minh, trở về với cây giáo lông, đáng lẽ lúc đó tôi nên nghĩ đến việc Satan sẽ đích thân đến đây, nhưng không ngờ cậu ta lại đến vào lúc này. Không hổ là Satan, phong cách làm việc không chút do dự, quả thật là không hề kiêng ky gì”
Hoắc Đình nhỏ giọng hỏi: “Lão gia, nếu thật sự là Satan thì chúng ta phải đối phó như thế nào?”
Hermanmn nở một nụ cười nhẹ: “Có người muốn giết cậu ta, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch là được”
Trên mặt Hermann ngập tràn tự tin, dường như vào lúc này, ông ta vốn không có xem quân vương là cái thá gì cả.
Hermamn chống nạng đứng lên, cất giọng nói: “Thông báo cho tất cả các thành viên trong gia tộc, cho dù là đang ở Sahara bắt thắn lằn hay tới Nam Cực ngắm cực quang đi nữa, bất kể là bọn họ đang ở chỗ nào đều phải quay về nhà trước cuối giờ chiều hôm nay, nếu như có kẻ nào không làm theo thì đuổi khỏi gia tộc!”
Hermamn một bên nói, một bên đi về phía cửa đại sảnh.
Hoắc Đình vội vàng đi theo bên cạnh, đỡ lấy Hermann.
“Hôm nay sẽ là ngày kỷ niệm lớn nhất trong lịch sử gia tộc Middleton, tôi muốn tất cả mọi người trong gia tộc cùng ra trận khiến quân vương phải bỏ mình, chúng ta đạp đổ gia tộc Norman, từ đó về sau nước Ý này không có Norman nữa! Có, thì chỉ có Middleton thôi!”