Đợi sau khi Trương Thác đi mất, chàng trai và cô gái trẻ mới rời mắt khỏi Trương Thác.
“Sư huynh, anh có nghĩ anh ta sẽ đồng ý không?” Gương mặt cô gái hơi lo lắng, cô ta hỏi.
“Không biết” Chàng trai lắc đầu: “Bây giờ chỉ có thể mong anh ta sẽ đồng ý, nếu không anh e là thứ hạng lần này của thị tộc của chúng ta sẽ không có biến chuyển gì cả đâu”
Trương Thác rời khỏi quán đồ nướng, anh phải đến Sơn Thành một chuyến, dù gì ngoài con đường này ra, anh hoàn toàn không liên lạc được với các thị tộc nào khác nữa, lần đầu tiên Trương Thác nghe nói đến thuật ngữ về tinh thạch này.
Trương Thác có cảm giác, một khi mình hiểu rõ vật này thì sẽ có thể làm sáng tỏ lai lịch của hỏa tinh!
So sánh với năng lượng tinh khiết trong tinh thạch, năng lượng trong hỏa tỉnh càng táo bạo hơn nhiều.
Lúc Trương Thác trở lại bệnh viện đã là đêm khuya, Lâm Ngữ Lam đang nằm trên giường bệnh chìm vào giấc ngủ.
Trương Thác biết hai ngày qua Lâm Ngữ Lam cực kỳ mệt mỏi, từ khi tiếp nhận chức gia chủ nhà họ Tô đến nay cô luôn không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Thực lực vẫn quan trọng hơn cả, đôi khi em không muốn phiền phức nhưng phiền phức lại cứ chủ động tìm đến”
Trương Thác cầm một cái chăn lông đắp lên cho Lâm Ngữ Lam, anh không quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác tới bệnh viện thăm một lát nhưng anh không nán lại ở bệnh viện lâu, còn có rất nhiều rất nhiều việc đang chờ anh làm.
Lần trước trong buổi tụ họp ở nhà họ Lâm, Vương Anh Tuấn cùng đến với ba người họ Lưu, Trương Thác vẫn chưa hiểu lai lịch của người này, lúc ấy đối phương làm vậy chắc chắn không phải chỉ để thị uy với mình, kẻ dám khiêu khích với thế lực của đảo Ánh Sáng chắc hẳn không đơn giản.
Còn có người áo đen trên đảo nữa, họ muốn hỏa tỉnh, Trương Thác cũng không biết rõ lắm lai lịch của những người này. Có thể khiến Tăng Thiên Á cam lòng phụng sự, đương nhiên không thể khinh thường năng lượng đẳng sau đó.
Những việc này, Trương Thác cũng phải đi thăm dò, tất cả mọi chuyện đang ở trước mắt Trương Thác cho đến tận bây giờ đều là những việc Trương Thác chưa từng tiếp xúc, thị tộc, hội Thần Ẩn, từng cái một đều làm Trương Thác cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, đồng thời nó cũng khơi dậy ý chí chiến đấu của Trương Thác.
Năm đó, anh từ một tên vô danh không có gì thậm chí không thể bảo đảm sự no ấm đã trưởng thành đến mức như hiện nay, điều này chứng minh được anh nhất định là một người không bao giờ dễ dàng chịu thua!
Đương nhiên, những chuyện này đều không phải là chuyện Trương Thác cần làm ngay lúc này, thứ bây giờ anh phải làm là tìm ra chủ thầu bảo người khác khởi công, hôm thứ hai sau khi khởi công thì người này bỏ trốn, chắc chắn là bị người khác giật dây, người giật dây chủ thầu hẳn sẽ biết sự tôn tại của thị tộc, Trương Thác muốn làm sáng tỏ tại sao người đứng đẳng sau đó muốn hại Nhất Lâm.
Trương Thác đã thầm có vài suy đoán về chuyện này, lúc ấy Triệu thị và Nhất Lâm cùng tranh giành mảnh đất đó, vào thời điểm quan trọng đột nhiên Triệu thị bỏ cuộc, đây chắc hẳn không phải là tấm lòng vàng gì của Triệu thị.
Nhìn vầng trăng sáng đang treo trên bầu trời cao, Trương Thác vừa gọi một cuộc điện thoại vừa sải bước biến mất trên đường phố.
Theo cuộc gọi của Trương Thác, một mạng lưới tình báo khổng lồ đang bắt đầu từ từ vận hành, sau vài phút ngắn ngủi, có một địa chỉ đã được gửi đến điện thoại di động của Trương Thác.
Trương Thác đọc địa chỉ trên điện thoại di động, là một quán rượu ở Lạc Hà.
Địa chỉ cho thấy đó chính là nơi chủ thầu nọ đang cư ngụ.
Mạng lưới tình báo của đảo Ánh Sáng đủ để bao trùm toàn cầu nên khá dễ dàng điều tra ra được một người bình thường.
Tối nay đã định là một đêm không ngủ với Trương Thác.