Nhưng rất nhanh, Trương Thác chuyển mình một cái, mắt lộ vẻ kinh hoàng. Anh biết rõ, trong lúc chiến đấu, loại cảm giác này là vô cùng nguy hiểm. Ý định giết người của Áo Tang chính là giấu ở trong đó.
Chỉ bằng một khúc sáo đã có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của mọi người. Có thể nói rằng Áo Tang rất khủng khiếp.
Hai đại cao thủ, còn chưa trực tiếp đối đầu, nhưng khí thế kia đã khiến nhiều người chịu không nổi, theo bản năng lui về sau.
Sau mấy giây yên lặng, hai người đồng thời xông lên, mũi kiếm càn quét. Âm thanh trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ, một vài người thực lực hơi kém, nghe được âm thanh này, mặt như giấy vàng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ở đây không ai nhìn rõ được động tác của hai người, chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, toàn bộ cung điện dưới đất phát ra. Mà trận chiến của hai người cũng rất ăn ý, trực tiếp hướng về chỗ sâu trong cung điện dưới đất.
Dương Đức Phi lo lắng dư chấn sẽ làm Dương Quốc Hưng bị thương.
Áo Tang cũng lo lắng như vậy.
Lúc hai người giao đấu đều không hề chiếu cố đối phương chút nào.
Xung quanh tháp truyền thừa Tây Hạ, Xương Rồng nhìn đến chỗ sâu trong cung điện dưới đất lại nhìn đến Trương Thác đang khôi phục thể lực đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên một tia dữ dội, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Ra tay đi”
Một tiếng hét lớn này, những người phía sau Xương Rồng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, gần như trong nháy mắt lao đến những người của thế lực còn lại.
Những người của các thế lực còn lại, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ tiếng sáo của Áo Tang, kết quả là bị đánh lén, có mấy người đã bị thương.
Sài Vạn Hoành kịp thời phản ứng lại, hét lớn một tiếng: “Xương Rồng, ông muốn làm gì vậy?”
“Muốn làm cái gì sao?” Xương Rồng cười lạnh một tiếng: nói rồi, Phản Tổ Minh chúng tôi ủng hộ hậu duệ Tây Hạ đi tiếp nhận thứ thuộc về anh ta, đương nhiên sẽ giúp anh ta một tay. Thế giới này không phải cứ Thần Ẩn các người nói được là được đâu”
Xương Rồng vươn tay ra sau cổ áo, sau đó cánh tay dùng sức vung lên, một thanh Kiếm Xương màu xám được Xương Rồng rút ra, cầm trong tay. Bên trên Kiếm Xương dày đặc những xước mang rô. Có thể tưởng tượng ra nếu bị Kiếm Xương này đụng đến một chút sẽ khó chịu như thế nào.
Cửa đá ra vào của cung điện dưới đất: “tâm” một tiếng, hoàn toàn sụp đổ.
Gần trăm bóng người từ ngoài cửa đá tràn vào. Một cô gái tóc vàng cưỡi ngựa đi đầu, xông đến chỗ Dương Quốc Hưng đang còn ngẩn người quát lớn: “Dương Quốc Hưng, anh còn đứng đứng ngây đó làm gì, nhanh đi lấy truyền thừa đi”
Dương Quốc Hưng có chút đờ đẫn nhẹ gật đầu, nhấc chân chạy đến tháp truyền thừa.
Sài Vạn Hoành nhìn những người xông tới kia, sắc mặt khó coi: “Xương Rồng, Phản Tổ Minh các người đã sớm chuẩn bị tất cả rồi phải không?
“Ha ha” Xương Rồng phát ra tiếng cười khẽ: “Chẳng lẽ, Thần Ẩn các người đi đâu đều mang một đám người, lại không cho phép Phản Tổ Minh chúng tôi làm như vậy sao?”
“Tốt lắm” Sài Vạn Hoành gật đầu: “Tôi hy vọng ông thật sự có năng lực này, tiếp nhận toàn bộ hậu quả. Bây giờ, Phản Tổ Minh các người chính là đứng về phía hậu duệ của Tây Hạ, ngang nhiên làm trái với hiệp ước của người trong giới luyện khí”
“Làm trái thì sao chứ? Thần Ẩn các người chẳng phải đã sớm muốn diệt trừ Phản Tổ Minh chúng tôi sao. Vậy hãy xem xem, các người có thực lực này hay không đã” Xương Rồng hướng đến Sài Vạn Hoành mà chém ra một kiếm.
Áo choàng đỏ trên người Sài Vạn Hoành không gió mà bay, tất cả ký hiệu thái dương bên trên áo choàng đều phát ra ánh sáng vàng.
Triệu Chính Khải híp mắt lại, nhìn người cửa Phản Tổ Minh từ ngoài cửa đá tràn vào, lao đến tháp truyền thừa, tự do đốt một điếu thuốc lá, hít sâu, nhả khói: “Không nghĩ được rằng, đầu nguồn của việc thế giới này đại loại lại là từ Đông Hòa.