Sau lưng Khương Phát Thần cõng theo một vật kỳ lạ có hình trị dài bị bao bọc bởi một lớp vải vụn nên nhìn không rõ trong đó là thứ gì thu hút sự chú ý của rất nhiều người đi đường, ông ta nói với Trương Thác: “Quân vương, lão tổ nhà tôi biết chuyện truyền thừa của Tây Hạ sắp xuất thổ nên cố tình bảo chúng tôi đến giúp ngài, lần này chính tôi đã kéo binh đến đấy”
Không chỉ Khương Phát Thần mà sau lưng của Cơ Thịnh Nhân và Bạch Phi Vân đều cõng theo một vật thể có hình dáng kỳ lạ được bao bọc lại và không thể nhìn ra đó là thứ gì.
Trương Thác nghe thế thì kinh ngạc thốt lên: “Kéo binh đến sao! Ba nhà các ông đã phái cầm binh sử đến sao?”
Câu hỏi này của Trương Thác khiến Khương Phát Thần ba người họ sau khi nhìn nhau đều để lộ thần sắc ảm đạm trên khuôn mặt.
Cơ Thịnh Nhân nói với Trương Thác: “Cầm binh sử ngàn năm khó gặp nên ba nhà chúng tôi đều không có cái phúc phần đó nhưng bởi vì tình thế ép buộc nên lão tổ nhà chúng tôi mới phá lệ cho ba người chúng tôi kéo binh đến, một khi truyền thừa của Tây Hạ xuất thổ thì chắc chắn sẽ xảy ra bạo loạn, những binh lính trong tay chúng tôi có thể giúp đỡ được chút ít cho quân vương”
Anh mới điên đấy
Trương Thác nhìn thứ sau lưng Cơ Thịnh Nhân, trong mắt lộ ra nét mừng, bảo: “Được, lần này cảm ơn các ông đã giúp, tôi nhớ kỹ! Đi tàu xe cũng mệt rồi, tôi sẽ thu xếp chỗ ở cho các ông”
“Làm phiền ngài quân vương” Ba người Khương Phát Thần ôm quyền.
Thu xếp chỗ ở cho ba người Khương Phát Thần xong, khi Trương Thác về đến nhà, đã gần đến bảy giờ tối.
Vừa vào cửa, anh đã thấy Lâm Ngữ Lam đang mang vẻ mặt tự trách ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.
“Bà xã, làm sao thế, sao lại có biểu tình này?” Trương Thác vội vàng đi tới.
“Ông xã, có phải hôm nay em lại gây phiền phức cho anh nữa không” Lâm Ngữ Lam giương mắt nhìn Trương Thác.
Trương Thác nhướng mày, nói: “Bà xã, em nói gì vậy?
Cái gì gọi là phiền phức? Em có bị thương gì không?”
“Không có.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu liên tục, nói: “Em chỉ không muốn vì em mà khiến anh vừa trở về đã bị rắc rối quấn thân, em nhìn ra được, hai người hôm nay đều không dễ chọc”
Trương Thác giơ tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Lâm Ngữ Lam, nói: “Bà xã, em đừng nghĩ nhiều như vậy, đối với ông xã của em, không có gì là không dễ chọc cả, em chỉ cần vui vẻ mỗi ngày là được rồi, chuyện còn lại hãy giao cho anh, đúng rồi, tối nay em muốn ăn gì? Anh mời em ăn tiệc được không?”
“Thôi, để em mời anh đi.” Lâm Ngữ Lam trở tay ôm lấy eo của Trương Thác, nói: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, em làm bữa cơm đón gió cho anh”
“Ha ha” Trương Thác cười lớn, nói: “Vậy anh cảm ơn bà xã: Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đã lâu không gặp, giữa hai người lại có rất nhiều thứ để nói, đến phòng ăn, Lâm Ngữ Lam kể cho Trương Thác nghe một số chuyện lý thú ở công ty gân đây, mà Trương Thác cũng tập trung tinh thần nghe.
“Đúng rồi, sao anh không thấy Mễ Thanh vậy” Trương Thác đột nhiên phản ứng lại.
“Cậu ấy đi công tác rồi” Lâm Ngữ Lam dùng đũa gắp thức ăn để vào trong chén Trương Thác, nói: “Không phải hiện giờ tập đoàn Tiêu Thị vào tay chú Tiêu Sâm một lần nữa à, sớm muộn gì Mễ Thanh cũng sẽ quay về truyền thừa gia nghiệp, bây giờ bảo là đến Châu Xuyên để giúp em, trên thực tế là luyện tập ở chỗ em, anh cũng biết, cô nàng rất hiếu thắng, nếu như trực tiếp đến công ty của chú Tiêu để học tập, khó tránh khỏi sẽ có người bên dưới nói xấu, cậu ấy bèn dứt khoát sang chỗ em để học, sau đó mạnh mẽ trở về tiếp nhận tập đoàn Tiêu Thị, bây giờ mỗi ngày cậu ấy đều rất liều mạng”
Trương Thác khẽ gật đầu, bảo: “Như vậy cũng tốt, dạo này công ty có ổn định không?”
Lâm Ngữ Lam liếc Trương Thác một cái, nói: “Anh bảo Ferreth âm thầm giúp đỡ em, công ty muốn không ổn định cũng khó, em phỏng chừng, bây giờ cho du em có đi tìm đường chết, cố ý cho công ty mắc nợ, e rằng nhờ vào gia tộc Ferreth, Nhất Lâm vẫn có thể thu lợi nhuận”