“Có tra ra được ai đứng đẳng sau chuyện này không?”
Trương Thác lên tiếng hỏi.
Bạch Trình lắc đầu một cái: “Không phải một thế lực mà chúng ta đã biết. Ngay khi chuyện này vừa xảy ra thì có rất nhiều thế lực đã liên lạc với nhau, nói chuyện này không liên quan gì đến bọn họ. Đại ca à, có phải chuyện này có liên quan gì đến đám người Hồi Tuấn Minh kia không? Dù sao thì chuyện của Lữ Minh Triều chỉ vừa mới kết thúc.”
“Không phải đâu.” Trương Thác lên tiếng phản bác: “Nếu đúng là bọn họ thì cũng không cần phải làm những chuyện như thế. Tôi thấy đám người ở trong viện khi đó không còn ai có thể sống sót rời khỏi đó. Người đứng đằng sau cũng không phải chỉ muốn hãm hại chúng ta thôi, các cậu không nên tham dự vào việc này. Tôi sự đối phương muốn mượn tay chúng ta, khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta và cục chín Đông Hòa, vì thế các cậu cứ giao chuyện này cho tôi đi”
“Tôi hiểu rồi” Bạch Trình gật đầu một cái.
“Tôi đi đến nhà họ Tân một chuyến, mấy người các cậu cứ hỏi thăm giúp tôi đi, có tin tức gì thì mau báo cho tôi biết”
Trương Thác nói xong thì đi về phía nhà họ Tân.
Hai giờ đêm.
Chỉ còn lại hai chiếc xe tuần tra ở phía trước khu nhà họ Tân. Bốn cảnh sát tuần tra ngồi trên xe làm nhiệm vụ, bốn cảnh sát tuần tra khác thì ngồi ở trong góc của khu nhà họ Tân để bảo vệ hiện trường.
Trương Thác nhanh chóng lẻ vào bên trong từ chỗ tường rào, đi vào trong nhà họ Tân mà không làm kinh động đến bất kì người nào ở trong.
Trương Thác ngẫu nhiên liếc nhìn xung quanh trong sân, ngay sau đó anh đi thẳng đến ngôi biệt thự được trang trí theo phong cách Trung Hoa kiểu mới.
Hai cảnh sát tuần tra đứng ngoài cửa không hề hay biết gì về việc giờ phút này đang có người đột nhập vào biệt thự từ phía sau.
Khi Trương Thác vừa bước vào biệt thự, anh nhanh chóng ngửi được mùi máu tanh nồng nặc bên trong. Đèn bên trong nhà cũng được bật sáng, hết người cảnh sát này tới người cảnh sát kia nhanh chóng mang theo ít đồ trong nhà ra ngoài. Những cảnh sát tuần tra này sẽ tìm kiếm manh mối thông qua những món đồ này, như dấu vân tay chẳng hạn.
Cầu thang từ tầng một lên tầng hai2 của sảnh được thiết kế theo hình xoắn ốc.
Trương Thác đi ba vòng xoắn ốc mới lên được tới lầu hai.
Lúc này, trên tầng hai cũng chẳng chịt những sợi dây ngăn cách, bên trong tầng lầu này đều nồng nặc mùi máu tanh, chính là mùi hương được truyền tới từ phòng ngủ màu trắng kia.
Lầu hai biệt thự tuy đã sáng đèn, nhưng lại vô cùng trống trải, khi Trương Thác nhảy xuống đất phát ra tiếng động.
Tiếng động này tuyền vào tai Trương Thác. Phòng ngủ màu trắng phát ra mùi máu tanh và mùi nước khử trùng hòa lại làm một nếu đổi lại là người khác thì e rằng không có gan tiếp tục bước vào đó.
Trương Thác bước nhanh về phía phòng ngủ màu trắng kia. Căn phòng ngủ này vô cùng lớn thế nhưng phong cách lại vô cùng đỡn giản, một tấm ga trải giường màu trắng trên chiếc giường lớn, một cái tủ đầu giường, một chiếc ghế salon dùng để tiếp khách, một bàn uống trà nhỏ, cũng chỉ có như thế mà thôi.
Trương Thác nhìn thấy dưới đất có những hình vẽ được vẽ bằng bột màu trắng. Trương Thác biết đây chính là thứ mà anh đã nhìn thấy đầu tiên ở chỗ của các cảnh sát tuần tra.
Dựa vào những họa tiết này, Trương Thác phân tích răng khi đội tuần tra đến, Lâm Nhạc Hằng đang nằm trên mặt đất cách giường không xa, và dựa vào những họa tiết được phác thảo trên mặt đất, có thể thấy rằng Lâm Nhạc Hằng vẫn đang cầm một thứ tương tự như. một con dao găm trong tay.
Nơi Lâm Nhạc Hằng bất tỉnh vẫn còn một vài vết máu.
Trương Thác đi vòng quay giường một vòng, cuối cùng dừng lại ở đầu giường Anh đưa mắt nhìn nửa chai nước khử trùng đang đặt trên tủ đầu giường, nheo mắt lại.
Bước tới cửa sổ lần nữa, Trương Thác liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phía sau cửa sổ này là một khoảng rộng lớn.