Lâm Ngữ Lam liền xé rách váy cưới mà người của Tiêu Thị đưa đến, vứt thẳng xuống đất: “Hoang đường! Một đám nói xăng nói bậy! Tiêu Thị mấy người thật là giỏi đấy, còn có thể làm chủ cho Lâm Ngữ Lam tôi chuyện kết hôn này!”
Người của Tiêu Thị dường như sớm đã nghĩ đến chuyện này, cũng không tức giận, mà cong người nhặt váy cưới dưới đất lên: “Cô Lâm, ông chủ nhà tôi nói, cô có gả hay không không đến lượt cô làm chủ. Bắt đâu từ ngày mai, cô sẽ không còn quan hệ với tên Trương Thác kia nữa, mà sẽ là người hầu làm ấm giường của cậu Thần”
Người của Tiêu Thị nói xong, gấp váy cưới lại, sau đó xoay người rời đi.
“Choang!”
Bình hoa trong phòng bị Lâm Ngữ Lam ném đến vỡ vụn.
“Tiêu Thị ức hiếp người quá đáng!”
Trong Thành Nại Sơn, khi màn đêm buông xuống, mưa nhỏ rơi tí tách từ trên bầu trời xuống, chạm lên mặt nước, bắn ra vô số gợn nước.
Mấy chục bóng người nhảy lên nhảy xuống, nhảy qua nhảy lại, trằn trọc trăn trở.
“Không ngờ Mại Lạc tôi lại có ngày này, bảy châu lục mà không một nơi có thể đi. Cậu truy sát tôi hàng ngàn dặm, cậu thật sự thù hận tôi dữ như vậy sao?” Một người nhảy ở phía trước nhất, ngẩng đầu hét lớn dưới màn mưa.
“Tôi không giết ông thì ăn ngủ không yên!” Trương Thác trả lời, trong tay cầm một con dao dài, đuổi theo không dứt.
“Chúng ta vốn không cần phải không chết thì không thôi như vậy!” Mại Lạc hét lên lần nữa. Bây giờ ông ta đã bị gãy một cánh tay, ngoại trừ bỏ trốn thì vốn không thể phản kháng, vì bỏ trốn mấy ngàn dặm đã khiến ông ta sức cùng lực kiệt, không còn lối thoát.
“Không phải chúng ta không chết thì không thôi” Trương Thác sửa lại: “Mà là ông không chết, thì tôi không thôi.”
“Cậu thật sự tưởng rằng giết tôi rồi là cậu có thể lập uy sao?” Giọng của Mại Lạc lại vang lên lần nữa.
“Ít nhất giết ông rồi có thể khiến tôi ngủ yên ổn một chút”
Trong màn mưa, ý muốn giết người nổi lên bốn phía, kết quả của cuộc chiến cả đêm đó là Mại Lạc lại bị đứt một tay nữa, sau đó bỏ chạy.
Đợi đến khi trời sáng, gương mặt Trương Thác đầy mệt mỏi, khoé miệng rướm máu. Tối qua anh định giết Mại Lạc, lại bị Mại Lạc phản kích lại, cuối cùng Mại Lạc lại bị đứt thêm một tay, còn anh thì cũng bị thương một chút.
Sau khi mưa ngừng lại, Trương Thác không biết đi đâu rồi, Đông Phương Vân Khởi gửi tin tức đến: “Mại Lạc bỏ trốn đến Tây Đô, Trương Thác đã truy sát đến đó rồi. Tây Đô đang có hôn lễ gia tộc, thế lực ngầm tụ tập, Mại Lạc có thể sẽ trốn trong những thế lực ngầm đó đấy”
“Vậy thì đi Tây Đô!” Deondre mở miệng: “Lần này tuyệt đối không thể để ông ta chạy trốn nữa, nhất định phải giết cho bằng được!”
Cộng thêm Tân Phúc thì tổng cộng có sáu mươi chín người tầng ngưng khí ra trận, cùng với hai người Deondre và Đông Phương Vân Khởi, tổng cộng bảy mươi mốt người tầng ngưng khí, biến thành trận chiến trăm người tầng ngưng khí, cùng đi thẳng về Tây Đô, đây là thế lực mà chỉ nghe thôi cũng khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.
Tiêu Thị ở Tây Đô trong tiếng gõ chiêng đánh trống, một chiếc kiệu lớn tám người khiêng xuất phát từ khách sạn năm sao. Trong kiệu lớn, hai người Lâm Ngữ Lam và Mễ Thanh đều bị năm bông hoa buộc lại, khoác trên người váy cưới màu đỏ.
Tiêu Dương Thần cưỡi một con ngựa đen cao to, trên người đeo hoa đỏ. Những công ty đã từng hợp tác với Tiêu Thị đều đến chúc mừng.
Chú ba của Tiêu Dương Thần và Mục Nguyên Minh ngồi trong dinh thự của Tiêu Thị.
“Báo cáo ông ba! Đã phát hiện ra tung tích của tên họ Trương rồi!” Một thành viên của Tiêu Thị mau chóng chạy vào sảnh chính của Tiêu Thị, mặt lộ ra vẻ vui mừng. Bọn họ đã đợi người này lộ diện lâu lắm rồi.