Trương Thác cũng không thèm để ý, anh kéo cổ áo Toàn Cảnh Thiên bước vào thang máy rồi trực tiếp đi đến văn phòng tổng giám đốc Vừa bước vào văn phòng, Trương Thác liền nhìn thấy đống tài liệu được bày ra trên bàn, tất cả số đó đều là những tài liệu mà hôm nay anh phải xử lý.
Trương Thác tiện tay cầm lên hai cuốn sách nói về đầu tư vứt cho Toàn Cảnh Thiên.
“Cậu xem hai cuốn sách này trước đi, xem xong rồi hãng nói.
“Được!” Toàn Cảnh Thiên đón lấy hai cuốn sách như nhận được bảo bối, rồi sau đó tự giác đi đến ghế sô pha bên cạnh, mở ra đọc chăm chú.
Loại sách nói về đầu tư này cực kỳ nhàm chán, Trương Thác bắt đầu xử lý đống tài liệu trên bàn, mặc kệ Toàn Cảnh Thiên có đọc được hay không.
Trong một căn phòng sang trọng của khách sạn Lục Hà ở Châu Xuyên.
Một người đàn ông trung niên ngồi vào bàn ăn ở trong phòng, ăn bữa sáng tinh tế do khách sạn chuẩn bị.
Một người phụ nữ trẻ tuổi ngáp một cái, ngồi trước mặt người đàn ông trung niên rồi rót cho mình một cốc sữa, nhìn kỹ thì khuôn mặt của hai người cũng có chút giống nhau.
“Tổng giám đốc Hạ, tôi đã thức đêm để xem phương án mà phía bên tập đoàn Nhất Lâm đưa ra, so với trước đây thì đã có sự mềm mỏng hơn nhiều, giống như thay người điều hành khác vậy” Người phụ nữ trẻ tuổi này rất xinh đẹp, lúc nói chuyện toát ra một phong thái vô cùng tự tin.
Người đàn ông trung niên nhìn người phụ nữ xinh đẹp này một cái, vẻ mặt lộ ra sự bất lực: “Hòa Mi, ở đây không có người ngoài, con cứ nhất quyết phải gọi bố là tổng giám đốc Hạ sao? Gọi một tiếng bố khó đến như vậy sao?”
“Không được” Hạ Hòa Mi lắc đầu: “Công việc là công việc, hiện tại tôi đang lấy danh phận là thư ký của ông để đàm phán hợp tác với tập đoàn Nhất Lâm, nên như thế nào thì phải như thế ấy”
“Tùy con vậy” Người đàn ông trung niên nhún vai tỏ vẻ bất lực.
“Tổng giám đốc Hạ, ông nhìn nhận như thế nào về việc phương án mà tập đoàn Nhất Lâm đưa ra vào hôm qua?” Hạ Hòa Mi hỏi.
“Rất dễ thấy…” Người đàn ông trung niên gắp thức ăn cho vào miệng: “Phương thức ra quyết định của tập đoàn Nhất Lâm không còn sắc bén như trước nữa, điều này chỉ có thể chứng tỏ một điều rằng, lãnh đạo cao nhất của bọn họ không đưa ra quyết định, và sẽ có rất ít cấp dưới biết chuyện, bây giờ nếu đưa ra phương án của chúng ta thì sẽ có thể đảm bảo sự hợp tác và phía chúng ta sẽ kiếm được lợi nhuận, phía bọn họ sẽ không dám ra giá bừa bãi.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Hạ Hòa Mi: “Nếu đúng là như vậy thì những cuộc đàm phán mà chúng ta đang chờ đợi có thể sẽ đạt được nhiều lợi ích hơn!”
Trong tập đoàn Nhất Lâm, Trương Thác liên tục từ sáng sớm tới buổi trưa mới xử lý xong đống văn kiện chồng chất trên bàn làm việc của Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác lắc đầu, không thể không cảm khái, có một số việc để quá lâu quả thật làm lại rất vất vả, ngày trước lúc anh chinh chiến thương trường, những quyết sách ngày hôm nay chỉ cần nhìn một cái cũng biết nên làm như thế nào, có vài thứ thậm chí còn không cần nhìn, Trương Thác cũng có thể đoán được đối thủ sẽ ra chiêu gì.
Có điều tuy rằng mất trọn một buổi trưa nhưng hiệu suất của Trương Thác còn hơn Lâm Ngữ Lam, vẫn còn nhanh không ít, hơn nữa những quyết sách mà anh đưa ra cường độ càng cao, dù sao Trương Thác trước đây được khen là thần nhân phố Wall.
Lúc sáng sớm, Toàn Cảnh Thiên vẫn luôn nằm ở chỗ này, đọc hai cuốn sách đầu tư mà Trương Thác cho anh ta, nhìn rất thích thú và tập trung.
Trương Thác ngược lại có chút bất ngờ, sách đầu tư này rất nhàm chám, hiếm thấy Toàn Cảnh Thiên có thể đọc được tiếp.
Có điều, lúc Trương Thác đứng dậy nhìn về phía Toàn Cảnh Thiên, bất ngờ trong lòng lập tức biến mất, Toàn Cảnh Thiên đang hứng thú lật xem hai quyển sách này, có điều thứ mà anh ta để ý không phải nội dung, mà là chảy nước bọt với nữ tinh anh trẻ tuổi giới thương nghiệp trên bìa sách.
Trương Thác đi tới, vỗ một cái lên gáy Toàn Cảnh Thiên: “Đây là phương pháp kiếm tiền cậu muốn?”