Chiếc trực thăng mà ông cụ lớn ngồi, phi công nói chuyện qua micro trong máy bay.
“Xin chào mọi người, máy bay chuẩn bị hạ cánh, mong nội người chú ý”
Giọng nói của phi công vang lên bên tai của ông cụ lớn và những người khác, bọn họ tỉnh lại từ trong giấc mơ, mơ hồ mở mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phía dưới là nước biển vô tận, xanh thẳm, giao nhau với bầu trời, không thể nhìn thấy xung quanh.
Nhìn về phía trước là một hòn đảo, xung quanh của hòn đảo là bức tường cao tăm tối, màu đen đậm khiến cho người †a có cảm giác trầm mặc.
Ông cụ lớn và những người khác nhìn bức tường cao tối xung quanh hòn đảo qua tấm kính, họ không khỏi há hốc mồm, khối lượng công việc để xây dựng một bức tường cao như vậy đủ để khiến họ chấn động.
Phía trên bức tường cao có bốn chiếc rada đang từ từ xoay tròn, có vô số nòng súng từ trên tường cao từ từ kéo dài ra, nhắm thẳng vào từng chiếc trực thăng, lỗ đen của nòng súng khiến người ta ớn lạnh, cảm giác vô lực.
Vừa mới lên máy bay, các ông cụ Đường thị còn đang nói về đảo Ánh Sáng có thích hợp để sống hay không, lúc này họ mới sửng sốt, không thể tin được thì thầm: “Đây… đây sẽ không phải là đảo Ánh Sáng chứ”
Các công sự trên đảo Ánh Sáng mạnh hơn nhiều so với các hẻm núi trước đây của bọn họ, bốn bề là biển khiến cho đảo Ánh Sáng tránh được hầu hết các rủi ro.
Mặc dù người của Đường thị sống trong thung lũng nhưng không có nghĩa là họ không biết gì, họ biết rất rõ rada là gì.
Nếu như công sự như thế này được thay đổi, thì những gì xảy ra ngày hôm hôm qua e là tất cả trực thăng sẽ rơi xuống trước khi chúng đạt đến độ cao ba trăm mét.
Bức tường rộng từ từ mở ra một khe hở, những chiếc trực thăng xuyên qua khe hở và đến khu vực đảo Ánh Sáng.
Ngay khi băng qua bức tường thành rộng lớn, thì có thể nhìn thấy những màu sắc rực rỡ của hoa đang nở rộ trên đảo, nó mang đến cảm giác nguyên sơ, thảm thực vật xanh mướt, những thả hoa hết mẫu này đến mẫu khác.
Có người đã nói rằng nếu đảo Ánh Sáng được mở ra bên ngoài thì chắc chắn rằng đây sẽ là địa điểm thu hút khách du lịch đẹp nhất thế giới.
Nước trong vắt, đồi xanh muôn màu, chim muôn hoa thơm.
Những chú chim đang nghỉ ngơi trên ngọn cây, làn sóng không khí của máy bay trực thăng ập đến là vô số loài chim bay lên bầu trời tạo thành một cảnh tượng thật đẹp mắt.
Trước khi đến đây, người của Đường thị đã tưởng tượng rất nhiều về diện mạo của đảo Ánh Sáng, họ đoán rằng đó có thể là một đường mòn không ai đi, mọi thứ rất đơn giản, cũng có người đoán đây là một khu dân cư đông đúc, nhưng sao họ lại không nghĩ rằng đây chính là tiên cảnh chứ!
Trên mặt đất, một đứa trẻ đội vương miện hoa đang chạy với nụ cười hạnh phúc trên môi.
Trên đảo được bao quanh bởi những rặng núi và cây cối xanh tốt.
“Đây chính là đảo Ánh Sáng sao?” Đường Kiều Tư nằm ở trước cửa sổ nhìn trên đảo, một cô gái đang đứng trên biển, nhảy múa trong gió.
Hàng chục chiếc trực thăng từ từ hạ xuống.
Cửa cabin mở ra, người của Đường thị đều bước ra khỏi cửa, hầu như tất cả mọi người bước xuống đều nhìn về phía hòn đảo.
Những công sự khổng lồ, phong cảnh tuyệt đẹp và vị trí đắc lợi, mọi thứ đều vượt ngoài mong đợi của bọn họ.
Một ông cụ già đã đợi ở đây từ lâu, khi người của Đường thị xuống máy bay, ông ấy sải bước tới nói lớn bằng tiếng Trung: “Ông cụ lớn, hoan nghênh đến với đảo Ánh Sáng, từ hôm nay trở đi, nơi đây chính là nhà của mọi người, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là quản gia của hòn đảo này, ông có thể gọi Pease”
“Xin chào ông Pease” Ông cụ lớn vắt tay với ông ấy.