Trong mắt của Trương Thác lóe lên một tia sáng, sau đó cười to nói: “Anh An, nếu như anh tin tưởng tôi loại chuyện tốt này, họ Trương tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt.”
An Đông Hưng thấy Trương Thác đồng ý, trên mặt liền lộ ra nét vui mừng: làm phiền tổng giám đốc Trương rồi, chỉ là làm như vậy, rất có thể sẽ khiến người của tổng giám đốc Trương chịu ủy khuất.”
“So với tiền, ủy khuất tính là gì?” Trương Thác không thèm để ý phất phất tay.
“Tổng giám đốc Trương, vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
An Đông Hưng đưa tay ra.
“Hợp tác vui vẻ!” Trương Thác cũng duỗi tay phải của mình ra, hợp đồng thành công.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi đi chuẩn bị tiệc tối đây, tổng giám đốc Trương có muốn cùng tôi đi luôn không?” An Đông Hưng đi ra ngoài cửa làm tư thế mời.
“Đương nhiên.”
An Đông Hưng chuẩn bị tiệc tối ở ngay trong khách sạn này, bàn tiệc được tổ chức ở sảnh chuyên dành cho yến hội.
Lúc Trương Thác dẫn đầu một đám Địa Ngục Hành Giảvà An Đông Hưng đi tới, bên trong phòng yến hội đã ngồi đầy người.
Đám người Trương Thác vừa vào cửa, lập tức nghênh đón gần trăm ánh mắt nhìn đến, chủ nhân của những ánh mắt này, đều là người của các công ty bảo vệ tới chấp hành nhiệm vụ lần này.
Chuyện liên quan tới công ty con Châu Xuyên Hằng Minh dẫn theo một đám người già yếu tàn tật đến đăng ký, ra giá hai mươi mốt tỷ, thông qua miệng của đám người của công ty bảo vệ Hựu Hùng, truyền đi khắp nơi.
Một đám già yếu tàn tật, lại cầm những hai mươi mốt tỷ tiền thuê, chuyện này khiến rất nhiều người không hài lòng, nhiệm vụ lần này tổng cộng có sáu công ty bảo vệ tham gia, chỉ có công ty bảo vệ Dụ Hưng có được giá tiền thuê bằng với Hằng Minh, tiền thuê của các công ty bảo vệ còn lại chỉ bằng hai phần hoặc ba phần của Hằng Minh.
Dụ Hưng có thể có giá hai mươi mốt tỷ, là vì độ tin phục, dù sao công ty bảo vệ Dụ Hưng cũng là một công ty có danh tiếng lừng lãy ở Đông Hòa này, hai mươi mốt tỷ cũng không được tính là nhiều, ngược lại còn có người cảm thấy Dụ Hưng ra giá thấp.
Nhưng Dụ Hưng là Dụ Hưng, còn cái công ty con Hằng Minh của Châu Xuyên này, lại là cái đồ chơi gì chứ?
Trong ánh mắt nhìn về phía đám người Trương Thác, có hận, có đố ky, có xem thường, có cả khinh bỉ.
Đối mặt với những ánh mắt này, Trương Thác làm như không nhìn thấy cái gì, vẻ mặt nhẹ nhõm đi về phía bàn ăn, tâm lý của ba mươi tên Địa Ngục Hành Giảcòn lại cũng không có chút nào dao động, chỉ có Tổ Lâm là không được tự nhiên cho lắm.
“Tự tin một chút, đừng quên, phía sau cậu là tập đoàn Nhất Lâm, chỉ cần muốn, Nhất Lâm có thể mua lại những công ty bảo vệ này dễ như trở bàn tay” Trương Thác vỗ vai Tổ Lâm.
Tổ Lâm nghe nói như thế, sống lưng trong vô thức thẳng lên một chút, nhưng vẫn như cũ ở trước ánh mắt phức tạp của những người này, vẫn là có chút bỡ ngỡ.
Cảnh trong sảnh tiệc An Đông Hưng cũng nhìn thấy, anh ta quay người hướng về phía Trương Thác nở một nụ cười áy náy, dựa vào nhiệm vụ ủy thác thì sự hiểu lầm của đám người này đối với Hăng Minh còn sẽ tiếp tục kéo dài một khoảng thời gian, khoảng thời gian này e rằng Hằng Minh sẽ phải sống trong một cuộc sống toàn sự thờ ơ, lạnh lùng.
Trương Thác lắc đầu nhẹ rồi nhún vai, tỏ ra như là không có gì cả.
Mọi người ngay ngắn ngồi vào chỗ, Trương Thác có thể nghe thấy, ở cái bàn bên cạnh tùy lúc sẽ có một vài lời nhằm vào bản thân, những thứ này Trương Thác sẽ tự động lọc ra hết.
Sau khi mọi người vào bàn bàn, đồ ăn được bưng lên tuần tự, toàn bộ đều là đồ ăn đặc sản của tỉnh Mới, chẳng hạn như gà đĩa lớn.
Sau khi đồ ăn gần như đã đem lên hết, An Đông Hưng đứng lên nâng ly: “Các vị, An Đông Hưng tôi vốn không phải người có văn hóa gì, những lời khách sáo quá tôi sế không nói, chuyến đi Lâu Lan lần này trên đường nguy hiểm trùng trùng, nhờ mọi người trên chặng đường này quan tâm nhiều hơn chút!”
“Giám đốc An, ông nói vậy là khách sáo quá rồi, chúng tôi lấy tiền làm việc, chỉ là tiền hoa hồng…” Một tên bảo vệ của Dụ Hưng mở miệng nói.
Lúc nhắc đến hai chữ hoa hồng, người có mặt ở đó ngoài đám người của Trương Thác ra, người của năm công ty bảo vệ còn lại đều bày ra dáng vẻ hứng thú, ánh mắt đều tập trung lên người của An Đông Hưng.
An Đông Hưng cười: “Các vị, quy định trong giới bảo vệ, An Đông Hưng tôi cũng rõ, chúng ta sẽ xuất phát vào sáng ngày mai, tiền hoa hồng thì sau khi vào sa mạc tôi sẽ trả trước cho mỗi người ba mươi phần trăm, đợi sau khi ra khỏi sa mạc lớn thì tôi sẽ thanh toán bảy mươi phần trăm còn lại”
Sau khi An Đông Hưng nói xong, trên mặt của năm công ty bảo vệ lớn đều lộ ra tia vui vẻ.
“Giám đốc An hào phóng!” Người của bảo vệ Dụ Hưng hét lớn.