Nhìn bản thân trong gương, Trương Thác cười nhẹ: “Đã lâu lắm chưa có những ngày như thế này rồi, còn có chút hoài niệm nữa, không biết bây giờ trên thương trường mình còn có thể chơi một chuyến nữa hay không”
Trương Thác nghĩ một lát rồi lại đến phòng thay đồ lấy đồng hồ đeo vào tay, những thứ này Lâm Ngữ Lam từ lâu đã chuẩn bị kỹ càng cho Trương Thác rồi, với cách ăn mặc như vậy, Trương Thác thực sự cảm thấy mình là một doanh nhân ưu tú.
Kéo chiếc nơ trên cổ áo sơ mi, cầm lấy chìa khóa xe, Trương Thác vừa mở cửa phòng ra, nhìn về phía trước mặt, anh sững sờ trong chốc lát, sau đó đột ngột đóng cửa lại.
Cửa phòng vừa đóng lại liền có tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Toàn Cảnh Thiên cũng truyền từ ngoài cửa vào: “Anh! Tốt quá! Cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi!”
Trương Thác lúc này thực sự vô cùng vô cùng hối hận, tối hôm qua vì sao anh lại đi lo liệu cho cái tên Toàn Cảnh Thiên này, để cho anh ta một mình phiêu bạt, tự sinh tự diệt không được sao?
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên.
Trương Thác hít một hơi thật sâu, có thể nhìn thấy tay trái của Trương Thác đang không ngừng nắm chặt lại, đây chính là biểu hiện của việc lấy dũng khí.
Anh vừa mở cửa phòng ra, Toàn Cảnh Thiên liền xông vào ngay lập tức.
Trương Thác sớm đã có sự chuẩn bị rồi, anh lấy một cái chổi ấn vào đầu của Toàn Cảnh Thiên để cho anh ta cách anh tầm một mét.
“Có chuyện gì cậu nói đi!”
Trương Thác cong người, tư thế này vô cùng thuận lợi để Trương Thác dùng lực, anh có thể chuồn đi bất cứ lúc nào.
Toàn Cảnh Thiên mặc kệ để cho Trương Thác cầm chổi ấn vào đầu mình, sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Anh, tôi muốn đi theo anh để học cách kiếm tiền”
“Kiếm tiền?” Trương Thác sắc mặt khó hiểu.
“Đúng vậy!” Toàn Cảnh Thiên gật đầu thật mạnh: “Sáng hôm nay tôi nghe bọn họ nói, khách sạn đó đều là của anh, tôi cũng muốn sở hữu một khách sạn như vậy, tôi sẽ xây khách sạn ở trong thôn của bọn tôi! Cảm giác ngồi trong nhà vệ sinh kia quả thực vô cùng thoải mái! Còn có cái giường kia nữa, mềm quá đi! Tôi muốn để người dân trong thôn đều được sống ở đó”
Trương Thác nhìn Toàn Cảnh Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ: “Lý do chỉ có thế thôi à?”
“Còn nữa…” Vẻ mặt của Toàn Cảnh Thiên bất giác lộ ra vẻ thô tục: “Còn có những cô gái thu dọn phòng kia nữa, tôi muốn để bọn họ đến sống trong thôn của bọn tôi, hôm qua có người nói với tôi rằng, chỉ cần tôi có tiền thì muốn người phụ nữ nào cũng có, anh, tôi muốn có tiền”
“Cậu.”
Trương Thác vừa định nói thì Toàn Cảnh Thiên đã đẩy cái chổi ra rồi lao vào Trương Thác, gào khóc cầu xin: “Anh, anh nhất định phải giúp tôi!”
“Bịchl”
Trong giây tiếp theo, thân hình mập mạp của Toàn Cảnh Thiên ngã bay ra ngoài.
Trương Thác nhíu mày, thu chân lại, anh vẫn là không kiềm chế được mà ra tay với Toàn Cảnh Thiên.
“Đi thôi, để tôi tìm một số cuốn sách cho cậu để cậu xem trước, cậu biết đọc chữ chứ?”
“Vâng, tôi biết” Toàn Cảnh Thiên gật đầu: “Cái bình vàng của chú tôi lúc đó…”
“Thôi được rồi, đi thôi” Trương Thác giận dữ cắt ngang lời của Toàn Cảnh Thiên, rồi đưa Toàn Cảnh Thiên lên một chiếc xe.
Trương Thác lái xe đưa Toàn Cảnh Thiên đến tòa nhà của tập đoàn Nhất Lâm, khi bước vào tòa nhà, Toàn Cảnh Thiên không ngừng nheo mắt nhìn các cô gái ở quầy lễ tân, miệng cười toe toét, nước miếng suýt nữa thì chảy ra.