Thời gian ban đêm trôi qua rất nhanh.
Vào tám giờ sáng hôm sau.
Vinh Tuấn bị một tiếng chuông dồn dập gọi dậy từ trên giường.
Mặt Vương Tuấn bực bội cầm điện thoại di động lên: “
Này, có chuyện gì?”
“Không xong rồi tổng giám đốc Vinh!” Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng: “Chuyện của chúng ta bị truyền thông moi ra rồi!”
“Moi ra?” Vinh Tuấn lập tức hết bưồn ngủ, ngồi dậy từ trên giường: “Nói cho tôi biết nhà truyền thông nào! Kêu xe tới dưới lầu đón tôi!”
Mười phút sau, trên mặt Vinh Tuấn đầy sự tức giận đi ra biệt thự của mình, leo lên một chiếc xe công việc Mercedes.
Vinh Tuấn là cháu trai của Vinh Quang, năm đó ông ta cùng với Lâm Nhạc Hẳng thành lập Nhất Lâm nên Vinh Quang có tiếng tăm ở Nhất Lâm, sau khi ông ta về hưu, cháu đích tôn của ông ta liền tiếp nhận công việc trước kia của ông ta là người phụ trách Nhất Lâm trong thành phố tỉnh Ninh, bởi vì có quan hệ với Vinh Quang nên địa vị của Vinh Tuấn ở Nhất Lâm vẫn rất đặc biệt, thậm chí ngay cả một ít chỉ tiêu tài chính cũng không cần báo cáo cho trụ sở chính của Nhất Lâm.
Lâu ngày chỉ nhánh công ty Nhất Lâm ở thành phố tỉnh Ninh biến thành một cá thể tồn tại độc lập, không chịu sự quản lý từ trụ sở chính Nhất Lâm, mượn danh hiệu của Nhất Lâm Vinh Tuấn nhận hết các mối làm ăn, thậm chí có cảm giác là vua một cõi, một khi gặp phải một vài vấn đề, Vinh Tuấn sẽ lấy danh hiệu của Nhất Lâm mà dùng, có danh hiệu Nhất Lâm đập trước mặt thì người bình thường cũng đều sẽ chọn sắp xếp ổn thỏa.
Dần dần, càng ngày Vinh Tuấn giả dạng càng nhiều, cách làm của anh ta cũng ngày càng quá đáng, cho tới bây giờ, phàm là du khách “không hiểu chuyện” tới thành phố tỉnh Ninh du lịch đều bị Vinh Tuấn vơ vét, hàng năm số lượng du khách rất nhiều nên Vinh Tuấn nếm được ngon ngọt đến nỗi không thể cứu chữa được nữa.
Nói tóm lại, bây giờ Vinh Tuấn ở lại thành phố du lịch Ninh Trung làm ăn ngày càng lớn, có thể nói Vinh Tuấn đã chiếm phần lớn nguồn thu nhập, tiền hoa hồng mỗi tháng là tiền hướng dẫn viên du lịch nộp lên, đều không phải là số lượng nhỏ.
Nhưng bây giờ bị truyền thông kéo ra ánh sáng?
Tất nhiên Vinh Tuấn không cho phép chuyện này xảy ra, đừng nói nhà truyền thông nào phơi ra, ngay cả tới điều tra thì Vinh Tuấn cũng không cho phép!
Ngồi trên xe Mercedes Vinh Tuấn gọi cho một số điện thoại.
Chín giờ sáng Vinh Tuấn đi tới dưới lầu của một tòa cao.
Ở dưới tòa cao ốc này một dàn xe Land Rover dừng lại, sau khi Vinh Tuấn đi tới thì cửa xe Land Rover đồng loạt mở ra, một tên lại một tên to con từ trên xe đi xuống, hỏi thăm sức khỏe với Vinh Tuấn.
“Anh VinhI”
“Anh Tuấn!”
“Anh Tuấn khỏel”
Ước chừng gần trăm tên to con.
Vinh Tuấn hài lòng gật đầu, anh ta nhìn đỉnh của tòa cao ốc, nghe được thông đây chính là tòa cao ốc bảy tầng có một tòa soạn báo Quang Minh muốn phơi bày ra ánh sáng.
Vinh Tuấn vung tay đem theo gần trăm người hùng hổ đi lên lầu.
Bảo vệ bên trong tòa cao ốc thấy trên trăm người đồng loạt chạy vọt vào, nói cũng không dám nói.
Vinh Tuấn ấn nút thang máy, sửa sang lại quần áo rồi đứng đợi ở cửa thang máy, còn vài tên to con còn lại từ thang bộ chạy lên tầng bảy.
Sau khi Vinh Tuấn lên tới tầng bảy thì gần trăm tên to con đã tập hợp.
Một cái bảng có chữ “tòa soạn báo Quang Minh” treo trước cửa phòng làm việc.
Một tên đàn em khom người, đầu cũng không dám ngẩng lên đứng ở trước cửa.
Vinh Tuấn sải bước đi qua.
“Cậu chủ Vinh, ngài tới rồi” Đàn em thấy Vinh Tuấn liền vội vàng chào hỏi, trên mặt nhưng không thấy vẻ mừng rỡ khi gặp cứu tinh mà ngược lại rất đau khổ.
Đàn em rất rõ ràng rằng người ngồi bên trong là người chèo lái Nhất Lâm, mặc dù thế lực của cậu chủ Vinh không nhỏ nhưng so với người chèo lái của Nhất Lâm này thì không có cách nào bằng được, dù sao cậu chủ Vinh cũng dựa vào cây đại thụ Nhất Lâm mà hóng mát.