“Ha ha.” Ông lão vuốt râu cười hai tiếng: “Hiền tài thì đời nào cũng có, và thế hệ sau còn tài hơn cả thế hệ trước.
Con bị một tên đàn em đánh bại, cũng không có chuyện gì to tát. Trên đời này có rất nhiều người lợi hại, đừng quên, bên cạnh người con gái ở Ngân Châu đó, cũng có một cao thủ đấy.”
Ánh mắt Tô Vũ có chút ảm đạm nói: “Vậy thì con phải làm sao bây giờ? Con vừa nhìn thấy cô gái nhà họ Chúc cũng đang ở bên trong.”
*Cô ấy cũng ở đây?” Ông lão cau mày: “Người mà con phái đi, cũng thát bại rồi sao?”
*Ừ.” Tô Vũ gật đầu.
Ông lão không nói lời nào, suy nghĩ một hồi: “Thằng nhóc vừa rồi lai lịch không rõ. Trong khoảng thời gian này, chúng ta đừng nên động vào nó, nhỡ đâu lại đắc tội với gia tộc nào thì cũng không khó mà xử lý. Như thế này nhé, chúng ta hãy cử một nhóm người, tắn công con bé nhà họ Chúc kia vào ban đêm, nhân tiện, hãy thông báo cho lão già nhà họ Chúc kia một tiếng, đem chuyện này, đẩy lên người thằng nhóc ngày hôm nay là được, lái xe đi thôi.”
Ông lão nói xong vỗ vỗ ghế ngồi của tài xế, chiếc Mercedes-Benz S600 xuất phát.
Trương Thác ba người họ ngồi trong một nhà hàng có không gian khá tao nhã, cũng không ăn quá nhiều, ba người bốn món.
“Anh Trương Thác, anh lợi hại như thế, mà em lại không nhận ra nhỉ.” Chúc Linh nhìn Trương Thác với ánh mắt khen ngợi, gương mặt đầy phấn khích, tinh thần cô bé vẫn chưa trở về lại ban đầu sau cuộc chiến vừa rồi, trong đầu vẫn nhớ như in cảnh tượng của cuộc chiến đó.
Nam Cung Vũ ăn một miếng, hỏi với vẻ tò mò: “Võ thuật của anh là học từ đâu vậy?”
“Lúc nhỏ thường xuyên đánh nhau, và khi lớn lên tôi đã học được một số cách đánh của tán thủ và boxing tự do.”
Trương Thác giải thích. Thực ra, những gì anh ấy nói cũng không sai, chỉ là cách hiểu về chuyện đánh nhau trong miệng của anh ấy và người bình thường không giống nhau thôi.
“Thật sao?” Nam Cung Vũ đặt đầu đũa lên môi cô, nghi ngờ nhìn Trương Thác: “Tại sao tôi lại không tin nhỉ2”
Trương Thác không nói nên lời, trợn to hai mắt: “Cần cô tin làm gì chứ?”
Câu nói của Trương Thác khiến Nam Cung Vũ nghẹn ngào không biết nói gì nữa, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người như vậy, mà không, là lần thứ hai. Trước đây cũng có một người khi nói chuyện, là khiến cô nghẹn ngào nói không ra lời.
Giống, quả thật là quá giống nhau luôn.
Nam Cung Vũ nhìn Trương Thác, người đang ngồi trước mặt này, lại rất giống với hình bóng người trong trí nhớ của cô, phong cách làm việc giống nhau, không biết sợ sệt gì cũng giống nhau, ngay cả cách nói chuyện cũng rất giống nhau!
Bóp nhẹ đầu đũa, Nam Cung Vũ lại lên tiếng: “Anh đến đây dạo chơi à?”
*Ừ.” Trương Thác gật đầu: “Đến đây dạo choi.”
“Tôi rất rành Yến Kinh, chi bằng tôi đưa anh đi dạo nhé?”
Nam Cung Vũ mở lời.
Lời nói của Nam Cung Vũ khiến Trương Thác choáng váng, cô ấy đưa mình đi dạo sao?
Trương Thác vui mừng khôn xiết, vốn dĩ anh ấy đang suy nghĩ lấy cớ gì để ở lại bên cạnh Chúc Linh, thậm chí là ở lại cùng với Nam Cung Vũ, như thế này thì nhà họ Tô mới tìm đến anh một cách nhanh nhất, bây giờ cơ hội đã đến rồi.
“Vậy thì cảm ơn rất nhiều rồi, đúng lúc tôi lại không rành về Yến Kinh, có một đại mỹ nhân như cô dẫn đường, đúng là vinh hạnh của tôi.” Trương Huyên cười khúc khích và gật đầu đáp lại.
Sau khi ăn tối xong, Trương Thác tìm một khách sạn ở rất gần Phủ Thành để nghỉ ngơi, Chúc Linh cùng Nam Cung Vũ về nhà, ba người hẹn gặp nhau vào sáng mai.