“Nói láo! Ông đây lừa đảo? Có bằng chứng không?”
Người đàn ông trung niên nghênh cổ lên, ba người đàn ông vẻ mặt hung dữ bên cạnh ông ta lúc này trên mặt cũng không có biểu hiện hung dữ như vậy, tất cả đều sợ hãi đứng sang một bên vì sợ sẽ bị liên lụy đến bản thân, đương nhiên bộ dạng hung hãn vừa rồi hoàn toàn là giả bộ.
“Hợp đồng đâu?” Trương Thác giơ tay về phía Tần Nhu.
“Hợp đồng…” Ánh mắt Tần Như nhìn về phía giám đốc
Giám đốc dự án giật mình, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Giám đốc dự án chạy rất nhanh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn Trương Thác, Trương Thác tiến hai bước, một chân đạp giám đốc dự án, đồng thời đoạt hợp đồng từ trong tay đối phương.
Nhìn một lượt, trên hợp đồng viết rõ, chỗ vật liệu đá này, từ Vân tỉnh trở về, chỉ riêng những điều này, đủ đẻ xét xử những người này.
Người đàn ông trung niên thấy sự việc bại lộ, cũng muốn bỏ chạy.
“Nhanh, đi!” Người đàn ông trung niên nhìn ba người kia hét lên.
Cơ thể ba người đàn ông vút qua, bảo vệ cho người đàn ông trung niên chạy ra ngoài kho hàng.
“Một người cũng không chạy thoát đâu!” Trương Thác đã đứng trước cửa kho hàng một bước.
“Cậu nhóc, tôi khuyên cậu đừng tìm phiền phức!” Một người đàn ông cường tráng siết chặt nắm đấm, uy hiếp nói.
*Ò.” Trương Thác mặt không cảm xúc gật đầu, hạ gục ba người đàn ông mạnh mẽ bằng ba cú đắm liên tiếp.
Chỉ với một cái chạm mặt ban đầu đã làm ba người đàn ông lực lưỡng bị đánh ngã, và ác chủ bài cuối cùng của người đàn ông trung niên cũng không còn nữa, ông ta muốn xông ra, nhưng màn Trương Thác đấm tên đàn ông lực lưỡng kia, khiến ông ta thực sự không còn dũng khí để xông ra nữa rồi.
Tên giám đốc dự án kia mặt tái nhạt, bản thân vốn dĩ có mức lương cơ bản 8.000 tê một tháng (tương đương hơn 25 triệu đồng VNĐ), cuộc sống thoải mái, nhưng anh ta thực sự không vượt qua được cám dỗ, muốn kiếm được một miếng to, rồi nghỉ việc. Kết quả là, mọi chuyện bị bại lộ, và sau này phải đối mặt với họa lớn đó là khả năng ngồi tù rất cao.
Chẳng máy chốc, cảnh sát Ngân Châu đã đến, Trương Thác cùng Tần Nhu đến đồn cảnh sát để viết biên bản.
Trương Thác từ lâu đã là một người nổi tiếng trong sở cảnh sát, cho dù đó là sự nhập nhằng giữa anh và Hàn Ôn Nhu hay là sự việc thái tử xúc phạm anh hùng của lần trước, đều đã khiến anh ấy trở thành một người nổi tiếng trong Sở cảnh sát Ngân Châu.
Với sự hiện diện của Trương Thác, lời thú tội được ghi lại rất nhanh, Tần Nhu làm đơn tố cáo, cảnh sát cũng nhanh chóng thi hành, vài ngày nữa có thể đủ thời gian để mở phiên tòa.
“Tên Trịnh Sở đó sao rồi? Đã kết án chưa vậy?” Trương Thác tò mò hỏi, Từ sau khi Trịnh Sở bị bắt, anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này.
“Vẫn chưa kết án, vẫn đang bị giam giữ. Kết quả thẩm phán hiện tại của Trịnh Sở là vụ cưỡng hiếp chưa trót lọt, cụ thể xử thê nào, vẫn còn phải xem điều đó….” Một nhân viên cảnh sát vừa trả lời, vừa chỉ tay vào đầu.
Trương Thác hiểu ý đối phương, mỉm cười, và không nói gì.
Nhà họ Trịnh muốn tìm người, nên cứ để họ đi tìm, xem có thể tạo ra sóng gió gì không.
Ra khỏi đồn cảnh sát.
“Trương Thác, hôm nay anh lại giúp tôi, trừ tắm thân này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được cách gì để báo đáp anh.” Tần Nhu nhìn nghiêng về phía Trương Thác.
Trương Thác lại xua tay: “Cô không cần phải báo đáp tôi đâu, tôi thích làm việc thiện mà.”
Tần Nhu trọn mắt: “Tôi đáng ghét như vậy sao? Cho không cũng không thèm à? Vậy tôi mời anh ăn cơm chắc được nhỉ, bây giờ cũng đã trưa rồi.”
“Ăn cơm thì được.” Trương Thác gật đầu.
Tần Nhu lái xe, đưa Trương Thác đi hết một vòng thành phó.