Nhìn thấy miếng ngọc bích này, xung quanh không ngừng vang lên tiếng kinh ngạc.
Loại trong suốt, được xưng là ngọc đế vương, là cực phẩm trong ngọc bích, cho dù chỉ là một mảnh nhỏ, cũng đều trị giá liên thành.
“Một mảnh loại trong suốt như vậy đáng giá bao nhiêu tiền chứ?”
“Ít nhất cũng phải mấy chục tỷ?”
“Không chỉ mấy chục tỷ”
Trong giọng nói của những người xung quanh, mang theo kinh ngạc.
“Cô gái này có ánh mắt quá tốt rồi, chỉ bỏ ra một tỷ rưỡi mà có thể thu lại gấp mấy trăm lần: Khi mảnh ngọc bích loại trong suốt xuất hiện, lập tức khiến Trương Mỹ trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ đại sảnh này.
Cùng lúc đó, buổi đấu giá viên đá hoàng đế cuối cùng cũng đã kết thúc, nhân viên của Cửa hàng Ngọc Châu, ở trước mặt mọi người, tiến hành mở đá.
Viên đá mà Ban Hoành Khải mua vẫn luôn không động vào, vốn dĩ anh ta muốn giữ lại chút cảm giác mong chờ, nhưng bây giờ trong lòng anh ta không còn một chút cảm giác mong chờ nào cả, cho dù mở ra có tốt thế nào, cũng có thể tốt bằng thứ mấy chục tỷ này sao.
“Vận cứt chó.” Ban Hoành Khải hung ác trừng Trương Thác, sau đó tham lam nhìn miếng ngọc bích loại trong suốt kia.
Thứ đồ hơn chục tỷ đấy, còn nhiền hơn toàn bộ tài sản của anh ta, anh ta có thể không động lòng sao?
Mảnh Ngọc đế vương này Cửa hàng Ngọc Châu sẽ đưa đến thành phố để chuyên gia giám định, khi đưa ra mức giá tương đối sẽ do Trương Mỹ quyết định có bán hay không.
“Anh rể, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh, em không biết nên báo đáp anh thế nào nữa” Sau khi Trương Mỹ đưa Ngọc đế vương xong, tràn đầy cảm kích nhìn Trương Thác, có thể thấy trong mắt Trương Mỹ tràn đây nước mắt.
Có thể nói mảnh ngọc bích này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời cô, nếu như hôm nay không mở ra được bảo vật này, Trương Mỹ có thể nghĩ được cuộc sống sau này của mình mờ mịt không có ánh sáng thế nào.
Trương Thác cười: “Cảm ơn anh làm gì chứ, viên đá này là do em tự mình cược, anh chỉ kiến nghị cho em mà thôi”
“Nếu như không có kiến nghị của anh, em cũng sẽ không mua, anh rể, thật đó, cảm ơn anh” Trương Mỹ đứng thẳng người, cúi đầu với Trương Thác.
“Được rồi”
Trương Thác giơ tay, xoa đầu Trương Mỹ: “Con nhóc này, gọi anh một tiếng anh rể rồ thì đừng khách sáo với anh như vậy. Dựa vào quan hệ của em và cô nhóc Từ Uyên kia, nếu thật sự cần dùng tiền, nói một câu không phải là được rồi sao?
Bạn bè mà, không phải dùng để khách sáo”
Ban Hoành Khải hung ác trừng Trương Thác một cái, đứng dậy đi qua một bên.
Lúc này bố của Trương Mỹ cũng đứng dậy, giọng điệu nói chuyện với Trương Thác cũng khách sáo hơn rất nhiều: “Chàng trai, ánh mắt của cậu thật sự rất tốt, không biết có chức vụ gì?”
“Chức vụ cái gì chứ”
Trương Mỹ võ vai bố mình: “Bố, không phải bố luôn nói Lâm Ngữ Lam của Tập đoàn Nhất Lâm rất lợi hại sao, anh rể chính là chồng của Lâm Ngữ Lam đấy”
“Cái gì?” Bố của Trương Mỹ bị chấn động, ông ta nhìn Trương Thác, không ngờ, người này vậy mà lại là chông của nữ vương giới kinh doanh Châu Xuyên.
“Cậu trai trẻ à, vừa rồi có gì đắc tội, cậu đừng có để trong lòng” Bố Trương Mỹ vội vàng nói, vừa rồi thái độ của ông ta với Trương Thác, khiến ông ta rất xấu hổ.
Trương Thác lắc đầu, không nói gì.