Triệu Chính Khải lắc lắc đầu: “Cái người phụ nữ không đối phó với anh kia, khi ở hiện trường đã lấy cái sản phẩm đó, sợ là tôi và anh, có khi còn phải đảm nhận nhân vật bảo vệ nữa rồi. Xem ra, cái cô gái kia lần này sẽ bị nhận phải không chỉ là giáo huấn đâu, còn sẽ bị doạ cho kinh hãi nữa cơ, ha ha”
Trương Thác nhún nhún vai: “Con đường của mỗi một lười đều không giống nhau, không còn cách nào khác nữa Triệu Chính Khải đột nhiên dùng một ánh mắt có loại cảm giác hoài nghi mà nhìn về phía của Trương Thác: “Tôi thấy rất kì lạ đấy, anh trước đây là sao lại…
“Dừng” Trương Thác giơ tay về phía Triệu Chính Khải mà ngừng lại: “Tôi biết rõ là anh đã điều tra qua chuyện của tôi trước đây, mà những chuyện đó cũng không thể qua mắt được Cửu Cục của các anh, nhưng anh không cần hỏi tôi đâu, tôi sẽ không nói”
“Ha ha, kinh nghiệm của anh ở cái khoảng thời gian đó, đối với Cửu Cục chúng tôi mà nói, chính là một điểm cuốn hút đấy” Triệu Chính Khải nheo hai con mắt lại: “Thật ra có rất nhiều người đều muốn biết, sau ba tháng kể từ khi mai táng Lục Tiên, rốt cuộc là anh đã đi đâu: Trương Thác ngậm miệng không có nói gì cả.
Triệu Chính Khải nhìn thấy cái bộ dạng này của Trương Thác thì cũng không có hỏi thêm nữa, thời gian cũng đã đến rồi.
“Đi thôi đi thôi” Triệu Chính Khải đột nhiên lại khôi phục cái bộ dạng tươi cười tí tửng đó: “Nên đánh nhau rồi, đi nhanh thôi”
Lời nói của Triệu Chính Khải vừa mới dứt, thì liền nghe thấy được bên trong sảnh yến hội vọng đến một tràng tiếng võ †ay mãnh liệt, tiếp sau đó thì là một đống lời cảm tạ, điều này cũng cho thấy, buổi đấu giá, kết thúc rồi. Rất nhanh, cửa của sảnh yến hội được mở ra, tất cả các thương nhân lớn đều từ trong phòng đi ra ngoài.
Ánh mắt của Trương Thác và Triệu Chính Khải, nhìn về phía tiếng vỗ tay kịch liệt đó, tập trung lên người của Hạ Hòa Mi.
Hạ Hòa Mi đang cầm trên tay một hộp quà vô cùng tinh xảo, mà bên trong hộp quà đó, rõ ràng chính là mục tiêu lần này của Phản Tổ Minh, khối môi giới thứ hai khai quật từ Lâu Lan! Có thể mở ra được đồ truyền thừa của Lâu Lan!
Triệu Chính Khải híp mắt mà nói: “Sau khi chúng ta phát hiện ra Âm Thường và Phản Tổ Minh có quan hệ với nhau, lập tức lại để cho phía chính phủ gây áp lực cho Âm Thường, yêu cầu Âm Thường đem toàn bộ những cái văn vật đã đạt được của Lâu Lan lần này quyên tặng, thế nên bọn họ liền tạo ra cái lần này, mà sự xuất hiện của anh, cũng tính là trì hoãn thời gian cho chúng ta đấy, nếu không thì e là bọn họ đã đem cái đồ vật đó đi lâu rồi”
Hạ Hòa Mi bước ra khỏi sảnh của yến hội, vừa liếc một cái đã nhìn thấy Trương Thác đang đứng ở bên ngoài đại sảnh phòng tiệc.
Hạ Hòa Mi nhìn thấy ánh mắt của Trương Thác vẫn luôn đặt ở trên cái hộp quà tinh xảo ở bên trong tay của mình, thế là trên mặt lộ ra một bộ dạng rất đắc ý, đồng thời còn khua khoắng cái hộp lễ ở trong tay mình, diễu võ giương oai.
Triệu Chính Khải lắc lắc đầu, hướng về phía Trương Thác mà thấp giọng nói: “Anh trước đây nếu mà có cách làm giống như cô ta ấy, thì sợ răng sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi”
“Ha ha” Trương Thác nhẹ nhàng cười cười hai tiếng: “Dù sao thì khi đối diện với kẻ thù của mình, sẽ không có ai nhân từ và bao dung như thế với tôi đâu”
“ôi” Triệu Chính Khải thở dài một hơi: “Thật là ngưỡng mộ với mấy đứa con gái con nhà giàu mà, sinh ra một cái đã có thể dùng được những thứ đồ mà có nhiều người cả đời này cũng không thể với tới được, không giống chúng ta, vẫn còn phải nỗ lực hết mình”
Trương Thác có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía của Triệu Chính Khải: “Hôm nay anh bức tực cũng khá nhiều lần đấy nhỉ”
“Ha ha” Triệu Chính Khải lớn tiếng mà cười: “Tôi đây chẳng qua là bởi vì muốn thay đổi tâm tình một chút mà thôi, đi nào, đi nói chuyện cùng với thanh niên kia một chút.”
Triệu Chính Khải hít thở sâu một hơi, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm chính mà bước về phía của Hạ Hòa Mi.
Khi mà đi đến trước mặt của Hạ Hòa Mi, ánh mât của Triệu Chính Khải nhìn chăm chăm vào cô gái ở trước mắt này, đột nhiên cười toe toét: “Này, người đẹp ơi, cô…”