Khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Vũ không biết vì sao lại đỏ bừng lên, sau đó nói với vẻ ngượng ngùng: “Vậy thì sao nào, không lẽ em muốn nhìn chị Vũ của em bị gả cho cái tên đáng ghét đó à?”
“Hì hì, người đó có đáng ghét hay không em không biệt, nhưng anh Trương Thác chắc chắn không đáng ghét.”
“Anh ấy?” Nam Cung Vũ liếc nhìn Trương Thác đang đi phía sau, “Anh ấy cũng khá đáng ghét đầy!”
Những đáng ghét mà Nam Cung Vũ nói, không phải nói Trương Thác, mà là mượn Trương Thác, để nói đến người mà khiến cô ấy cứ bát chọt lại nhớ đến.
Ở Yến Kinh này, muốn nói là chỗ chơi, thực ra không phải là rất nhiều, đa phần đều là những cảnh quan, mang theo ý nghĩa kỷ niệm.
Trên đường, nhóc con Chúc Linh này nói chuyện không ngừng, đi cùng Nam Cung Vũ này, hai cô gái hoàn toàn khác nhau, dẫn theo không ít người quay lại nhìn, một người xinh đẹp dễ thương, một người nhẹ nhàng như tiên.
Trương Thác dọc đường luôn kiệm lời, nhưng đối với việc đi đâu anh rất hứng thú.
Nhiều năm như vậy, Trương Thác mặc dù đi không ít nơi, có thể nói là đã đi khắp thế giới, nơi phồn hoa nhất, anh ấy từng nán lại hưởng thụ, nơi đau khổ nhất anh ấy cũng từng nán lại hưởng thụ, nhưng chưa một lần thưởng thức qua phong cảnh.
Rất nhanh đến buổi trưa, điện thoại của Nam Cung Vũ reo lên chuông không ngừng.
Trương Thác mặc dù không nghe thấy Nam Cung Vũ nói gì, nhưng có thể nhìn ra, khi điện cô ấy nghe điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, sau khi cúp điện thoại, Nam Cung Vũ dứt khoát tắt máy.
Sau khi làm xong tất cả, Nam Cung Vũ nhìn về phía Trương Thác, Nam Cung Vũ mim môi lại.
“Người đẹp, có việc muốn tìm tôi giúp sao?” Trương Thác chủ động hỏi một tiếng, Nam Cung Vũ hơi sững sờ, sau đó gật đầu.
“Là một việc nhỏ, anh có thể, làm….” Nam Cung Vũ do dự một hôi: “Bạn trai của tôi không?”
*Xin lỗi nhé.” Trương Thác lắc đầu: “Tôi kết hôn rồi.”
Nam Cung Vũ liên tục xua tay và giải thích: “Không phải bảo anh thực sự làm bạn trai của tôi, là để bối tôi xem mắt, gia đình tôi tôn kính võ thuật. Cha tôi muốn tôi phải kết hôn với một người đàn ông giỏi đánh võ, nhưng tôi lại không thích anh ta, anh có thể giúp tôi không?”
Nam Cung Vũ cũng không giải thích gia tộc Cổ Vũ như thế nào với Trương Thác, chỉ có thể tóm gọn lại bằng một câu tôn kính võ thuật.
Trương Thác cười trộm trong lòng, ba năm không gặp rồi, cha của Nam Cung Vũ vẫn như vậy, mong cô gái của mình sẽ tìm được một chàng trai võ thuật bản lĩnh, lúc trước cha cô ấy còn cằm ảnh của Nam Cung Vũ, và đi đến đảo Quang Minh để chọn con rẻ, cuối cùng bị máy lão tiền bối của nhà Nam Cung bắt quay về, nghe nói quay mặt vào tường nghĩ một tháng, xem ra bây giờ, vẫn y như xưa.
Trương Thác cố ý nói: “Giới thiệu cho cô người giỏi võ à? Đối phương có từng đoạt giải thưởng gì không?”
“Thưởng…” Nam Cung Vũ cảm thấy bản thân có chút bối rối với Trương Thác, các đệ tử của nhà họ Cổ Vũ không được phép tham gia các hạng mục như Sanda và vật lộn tự do: “Không có thưởng gì, gia đình anh ta đều là luyện võ.”
“À, được, không ván đề gì.” Tay Trương Thác ra hiệu OK, nói như vậy cũng là con sâu khóc nhè sau mông mình năm đó, có thể giúp hay là phải giúp.
Thấy Trương Thác đồng ý, trong lòng Nam Cung Vũ vui mừng, vừa dứt khoát cúp máy lại mở lại điện thoại, bấm một dãy số: “Cha ở nhà chờ đi, bây giờ con đưa anh ấy về!”
Nam Cung Vũ gọi xong cuộc điện thoại này, phong cảnh cũng không đi nữa lái xe đưa Chúc Linh và Trương Thác đến ngoại ô thành phó.
Chúc Linh lập tức nghĩ sắp xảy ra điều gì đó rất thú vị, cũng cảm thấy rất kích động.
Trương Thác còn nhớ, nhà Nam Cung là ở ngoại thành, có một trang viên, một số thế gia Cổ Vũ tương đối lớn phân tán lác đác, bây giờ vẫn lưu lại một trang viên truyền thống, thế hệ trẻ của sống trong thành phó, người lớn tuổi sống trong trang viên thành phó, ăn gì cũng đều tự trồng, chú ý đến tự cung tự cấp, cũng có nghĩa là tiếp tục phát huy cao truyền thống Cổ Vũ.
Nam Cung Vũ lái xe đến cửa trang viên, cửa lớn trang viên khóa chặt.