Đây không còn là tiêu đề ở trang đầu tin tức ở trong nội bộ của Đông Hòa nữa, mà đã lan ra toàn thế giới, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Kẻ nào cũng muốn mình là người đầu tiên đưa tin nóng hổi, trong giới phóng viên không dùng câu “một bước lên mây” nhưng mà điều đang diễn ra này cũng tương tự như thế.
Trước cổng tập đoàn Nhất Lâm hoàn toàn kẹt cứng, mấy người làm việc ở xung quanh nhìn thấy đám phóng viên bu đen bu đỏ ở trước cửa tập đoàn Nhất Lâm thì vẫn đang suy đoán nguyên do, bọn họ vẫn chưa biết người mới soán ngôi vị trí giàu nhất Đông Hòa chỉ trong một đêm lại là người hàng xóm sát vách của chính mình.
Đội ngũ phụ trách quan hệ công chúng của tập đoàn Nhất Lâm dù đã mất cả một đêm chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng lúc này vẫn có vẻ rất lo lắng, phải biết rằng cuộc phỏng vấn của phóng viên ngày hôm nay sẽ xuất hiện ở các trang báo lớn trên toàn quốc! Bị quá nhiều người để mắt tới rồi!
May mắn là vốn dĩ Lâm Ngữ Lam cũng không để vẻ ngoài của mình mộc mạc như thường ngày, cả đêm qua cô không ngủ để cố tình ăn diện và trang điểm cho bản thân thật đặc biệt.
Tám giờ sáng, đám người vây xung quanh trước cửa tập đoàn Nhất Lâm càng lúc càng đông, Lâm Ngữ Lam nhìn cánh phóng viên ở ngoài cửa, cô hít sâu một hơi rồi sải bước đi ra ngoài.
“Đi ra rồi! Cô ấy là Lâm Ngữ Lam!”
“Người điều hành của tập đoàn Nhất Lâm!”
“Là cô ấy!”
Lâm Ngữ Lam vừa xuất hiện, thì ngay lập tức có vô số giọng nói vang lên. Cùng lúc đó có đủ loại ánh sáng loang loáng nhấp nháy chiếu vào người của Lâm Ngữ Lam, ngay bây giờ, các phóng viên bằng mọi giá phải lấy cho được hình ảnh của Lâm Ngữ Lam rồi đăng những hình ảnh này lên các trang báo lớn có tiếng và quen thuộc với những người trong giới.
Lẫn trong đám phóng viên này cũng có không ít người rối rít tò mò đứng xem và đang đoán già đoán non rằng ở đây đang xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy.
Cũng có một vài ông chú bà cô tuổi trung niên đang đứng xúm xít trong biển người đó, bọn họ nhìn chằm chằm vào Lâm Ngữ Lam với ánh mắt vô cùng đố ky.
“Tổng giám đốc Ngô, chúng ta phải làm sao đây. Hôm nay tập đoàn Nhất Lâm chắc chắn sẽ cho người đến tận cửa của chúng ta lấy đồ, chúng ta thật sự có thể đưa miếng đất kia cho bọn họ sao? Một mét vuông có giá hơn ba tỷ đồng đấy!”
“Cũng tại tổng giám đốc Ngô, nếu không phải tại anh thì hôm qua bọn tôi chắc chắn sẽ không rút lui khỏi miếng đất đó.
Cho nên anh phải nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này!”
“Đúng vậy, bọn tôi đều không hề có dự tính rút lui khỏi miếng đất này, là tại vì tổng giám đốc Ngô đã nói như thế kia, nên bọn tôi mới rút lui.”
Hôm nay đám người tổng giám đốc Ngô mới chạy tới Tập đoàn Nhất Lâm đòi trả đất, bây giờ lại đang đứng hết ở đây.
Sau buổi đấu giá ngày hôm qua, bọn họ đã biết giá trị của lô đất mà mình đang sở hữu, một mét vuông có giá hơn ba tỷ đồng, điều này khiến họ cả đêm đều trằn trọc suy nghĩ đến nỗi không ngủ được.
Một mét vuông đất có giá hơn ba tỷ đồng, mỗi người bọn họ đều sở hữu ít nhất vài nghìn mét vuông, người có nhiều thì như Tổng giám đốc Ngô, sở hữu vài chục nghìn mét vuông. Tất cả chỗ đó đáng giá bao nhiêu tiền?
Hôm qua, trước khi có kết quả của buổi đấu giá, bọn họ vẫn còn nói lời cảm ơn Tổng giám đốc Ngô, nhưng sau khi biết được kết quả rồi, tất cả đều chuyển thành trách cứ. Vĩnh viễn không bao giờ tồn tại thứ tình bạn chân chính giữa những người làm kinh doanh như bọn họ, thứ duy nhất tồn tại mãi mãi chỉ có lợi ích trước mắt.
Tổng giám đốc Ngô nghe tất cả những lời chỉ trích đó, sắc mặt trở nên tối tăm, giọng điệu tràn đầy sự chán ghét mà nói: “Đủ rồi! Ai mà biết được Tập đoàn Nhất Lâm lại may mắn như vậy! Nhưng mọi người cũng biết, trong số chúng ta thì tôi là người sở hữu nhiều đất nhất và cũng là người bị thiệt hại nặng nhất! Bây giờ điều quan trọng nhất chính là phải nghĩ cách giải quyết chứ không phải là đứng đây trách cứ tôi!”
“Có cách gì bây giờ? Tôi đã suy nghĩ cả đêm qua, thậm chí còn tìm rất nhiều bạn bè làm tham mưu, nhưng sự thật là chúng ta đã ký hợp đồng với Nhất Lâm rồi, đã đi công chứng rồi. Bây giờ làm sao chối cãi được?” Một người lên tiếng.
“Tôi có nói là phải chối cãi sao?” Tổng giám đốc Ngô nhìn người vừa nói: “Tôi muốn mọi người hiểu rõ, chắc chắn chúng †a phải giao miếng đất này cho Nhất Lâm, ai mà không giao thì chắc chắn Nhất Lâm sẽ khiến người đó đầu rơi máu chảy!”
Tổng giám đốc Ngô vừa nói xong, lập tức có người đáp trả: “Anh Ngô, ý anh muốn nói là chúng ta thật sự phải giao đất cho Nhất Lâm sao? Một mét vuông hơn ba tỷ đồng đấy! Anh muốn giao thì tự mình giao đi, tôi nhất quyết không giao ra miếng đất này!”