Đột nhiên Trương Thác quay đầu nói với quan xử phạt và cai ngục: “Hai vị có muốn đi vòng vòng với tôi không?”
“Cái gì?” Trong chốc lát hai người không phản ứng kịp rằng Trương Thác có ý gì.
“Cảnh bên trong không tệ, có hai vị tiền bối còn thích ở bên trong, không muốn đi ra ngoài.” Trương Thác khẽ mỉm cười, sau đó nhảy tới cát chảy trước mặt.
Trong nháy mắt khi Trương Thác đạp chân lên cồn cát, cát bắt đầu chảy xuống bốn phía, bằng mắt thường ta có thể thấy cả người Trương Thác đang dần dần lún xuống, chỉ cần vài giây thì cả người Trương Thác hoàn toàn biến mất ở trước mặt quan xử phạt và cai ngục.
Hai người nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được nghi ngờ nồng nặc, hai người họ khẳng định rằng Trương Thác đi vào bên trong nhà tù địa ngục, nhưng nhìn trên mặt Trương Thác, không có chút lo lắng nào mà ngược lại còn có dáng vẻ rất tự tại.
Hai người lắng lặng đứng trước cửa vào nhà tù địa ngục.
Một phút sau, đột nhiên có một bóng người vọt lên từ trong cát.
Hai người đứng trước cửa nhà tù theo bản năng lùi lại, lúc này mới thấy rõ người từ trong cát nhảy ra chính là Trương Thác.
“Hai vị thật sự không cùng nhau đi xuống nhìn một chút sao? Hai vị tiền bối ở phía dưới nghe nói đại nhân cai ngục và quan xử phạt của Thần Ẩn tới thì rất vui vẻ, họ nói hai người xấu hổ để đi xuống thì anh ấy sẽ đích thân đi lên mời hai vị”
Trương Thác mỉm cười nói.
“Không cần!” Dường như trong nháy mắt vẻ mặt cai ngục và quan xử phạt gay gắt hơn.
Thân là quan xử phạt và cai ngục, họ rất rõ ràng những người bị giam trong nhà tù này, sẽ oán hận với Thần Ẩn biết bao nhiêu, nếu thật sự những người này đi ra ngoài, sợ rằng sẽ xé nát mỗi một thành viên của Thần Ẩn.
“Trương Thác, bọn tao sẽ cho người liên lạc với mày, đợi ở chỗ này đi, nếu mày dám rời khỏi thì sẽ giết không tha!” Sau khi nói xong, cai ngục và quan xử phạt nhanh chóng biến mất khỏi chỗ này.
Trương Thác đứng bên cạnh cửa vào của nhà tù, ánh mắt giễu cợt nhìn cai ngục và quan xử phạt lo lắng chạy thục mạng.
Ban đầu ở Thần Huyễn, bốn tên quan xử phạt xuất hiện, rất nhiều người thấy được và cũng biết họ chết ở Thần Huyễn, mà không có người biết rằng cai ngục ở nơi đó cũng chết.
Sau khi mất liên lạc với cai ngục ở nơi đó, Trương Thác khẳng định rằng Thần Ẩn sẽ phái người đến xem, cho nên anh cố ý đợi ở chỗ này, chờ đợi Thần Ẩn tới.
Ban đêm, khắp sa mạc rất yên tĩnh, nơi này không chim hót và ve kêu, ban đêm chỉ có tiếng gió thổi.
Ở đăng xa, tiếng gõ yếu ớt từ đội thi công truyền tới.
“Lão Đại, anh lại phải rời khỏi sao?” Bạch Trình thấy Trương Thác đi ra khỏi đảo bước lên cát vàng.
“Chính xác, tôi phải rời đi một khoảng thời gian” Trương Thác gật đầu: “Tối nay, các cậu ngoan ngoãn chờ ở trên đảo, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được ra ngoài, hiểu không?”
“Tôi sẽ thông báo cho mọi người” Bạch Trình đồng ý nói.
“Bảo Vị Lai nâng tường thành lên đi” Trương Thác đi tới cát vàng: “Chuyến đi này của tôi, có thể sẽ trở lại rất nhanh cũng có thể rất lâu mới trở về được, bất kể phát sinh chuyện gì, nhớ, không nên manh động, thời đại đang dần thay đổi, đây cũng không phải là thiên hạ của chúng ta”
“Lão Đại, tôi biết rồi”
“Nâng tường thành lên.”
“Vị Lai, nâng tường thành lên!” Bạch Trình hét lớn một tiếng, giọng nói vang khắp bầu trời đêm.
Bên bờ đảo, tường thành màu đen từ từ nâng lên, giống như nụ hoa bao bọc cả hòn đảo.