Trương Thác nhớ lại một chút, hình như đã rất lâu rồi mình chưa cùng Lâm Ngữ Lam đi thăm Lâm Nhạc Hằng, kể cả giao thừa năm nay, trung thu năm ngoái và Quốc Khánh đều không đi.
Lấy bối phận con cháu mà nói, Trương Thác làm như vậy là rất không lễ phép, tuy rằng thời gian đó Trương Thác cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
“Được, nghe theo em hết.”
Bảy giờ tối.
Nhà chính nhà họ Lâm.
Trương Thác, Lâm Ngữ Lam, Lâm Kỳ Văn, còn cả Từ Uyên và mẹ, gia đình Lâm Xuyên, đều ngồi quây quần bên bàn tròn.
“Thác, ba phải phê bình con, trung thu, Quốc Khánh giao thừa con đều không về, lúc sang năm mới, đến cả Ngữ Lam cũng không về giống con luôn, các con làm như vậy là không được” Lâm Kỳ Văn phê bình ngay trên bàn.
“Ba, chuyện này đúng là con làm không đúng” Trương Thác xấu hổ cười cười.
“Được rồi ba, ba cũng đừng mắng Trương Thác nữa, anh ấy việc bận mà” Lâm Ngữ Lam biết tình hình khi đó, cũng hiểu được Trương Thác là bất đắc dĩ, chuyện này không thể trách Trương Thác được.
“Ôi…” Lâm Kỳ Văn thở dài, đành phải cười: “Người ta nói con gái lớn gả ra ngoài như bát nước đổ đi, con đã không còn đứng về phía ba nữa rồi”
“Chú ba, lần này chú nói sai rõ ràng là anh rể sang nà mình ở rể, chị cháu chỉ không muốn để cho anh rể phải tủi thân thôi.” Từ Uyên che miệng cười nói.
Lâm Ngữ Lam trừng mắt liếc Từ Uyên một cái: “Ăn nói kiểu gì đấy, cái gì mà ở rể với không?”
“Không sao đâu, Uyên thích nói đùa với anh ấy mà”
Trương Thác gắp một đũa đồ ăn vào bát cho Lâm Ngữ Lam, không thèm để ý đến lời của Từ Uyên, anh rất rõ ràng côn nhóc kia cũng không có ác ý, nó chỉ đùa với mình thôi.
Lâm Nhạc Hằng ngồi ơ chính giữa uống một ngụm rượu, cười nói: “Kỳ Văn, đứa nhỏ Trương Thác này có triển vọng đấy, bận bịu là tốt, người trẻ tuổi bận rộn là chuyện tốt, không cần dịp lễ tết nào cũng phải về, chúng ta đều là người từng xông pha trên thương trường, biết rất nhiều khi cũng là bất đắc dĩ, năm đó không ít lần mẹ con trách ba không về nhà”
Lâm Nhạc Hằng rất rõ ràng thân phận của Trương Thác, biết Trương Thác không trở về chắc chắn là phải có nguyên nhân gì.
Vẻ mặt Lâm Kỳ Văn rất bất đắc dĩ: “Con biết rồi ba, không phải là thấy ba nhắc tới muốn bế chắt trai sao, con cũng là vì sốt ruột thay ba mà”
Lâm Kỳ Văn nhắc tới hai chữ chắt trai, hai mắt người trên bàn đều sáng lên, không ngừng nhìn về phía Trương Thác và Lâm Ngữ Lam, nhìn một lát mặt Lâm Ngữ Lam đỏ rực cả lên.
Nhà họ Lâm hiện giờ phải nhờ vào Lâm Ngữ Lam con một mấy đời rồi.
Nếu những người chờ mong đời sau nhà họ Lâm chào đời mà biết đến giờ Trương Thác và Lâm Ngữ Lam vẫn chưa động phòng thì không biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
“Ngữ Lam này, cô thấy đến giờ con vẫn chưa có gì, con phải nhanh lên, biết các con bận rộn, nhưng chuyện có con mới là chuyện quan trọng nhất, thời gian trôi qua nhanh lắm, tuổi con bây giờ là vừa đúng, để đến khi quá tuổi là không tốt đâu” Cô hai của Lâm Ngữ Lam nói.
Sắc mặt Lâm Ngữ Lam tối sầm, vừa định nói chuyện, giọng cô nhỏ của cô lại vang lên: “Ngữ Lam, con đừng áp lực quá, có con rồi, đám ông bà già bọn cô ai cũng rảnh rỗi cả, ai cũng có thể giúp con trông cháu.”
“Đúng đấy chị!” Từ Uyên bên cạnh đã mở miệng: “Em còn muốn làm dì nữa đấy”
Người trên bàn mỗi người một câu khiến Lâm Ngữ Lam xấu hổ đến mức khuôn mặt sắp chảy nước, gương mặt xinh đẹp cúi gằm xuống, không dám ngẩng đầu lên, vươn một bàn tay nhỏ bé không ngừng nhéo thịt trên đùi Trương Thác ngay trên bàn ăn.
Trương Thác cười ha ha: “Chúng con vẫn đang cố gắng.”
“Ôi…” Lâm Nhạc Hằng thở dài một hơi: “Ông cũng già rồi, không biết trước khi xuống mồ có được ôm chất trai hay không, nếu không ôm được ông chết cũng không nhắm mắt.”
Lâm Ngữ Lam đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ông nội, ông yên tâm đi, nhất định sẽ có một ngày như vậy”
“Ha ha!” Lâm Nhạc Hằng cười lớn một tiếng: “Được, có lời này của con thì ông yên tâm rồi, nào, uống rượu, uống rượu!”
Lâm Nhạc Hằng nhếch môi, lại tự rót cho mình một chén đầy.
Trời dần tối.
Buổi tối Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đều uống chút rượu, không lái xe về nữa, trực tiếp ở lại chỗ Lâm Nhạc Hằng.