Nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Hòa Mi dần dần mất hẳn, những gì còn lại chỉ là sự căm phẫn tràn đầy.
“Nhất Lâm, từ nhỏ tới lớn, trước giờ không có ai dám làm cho tôi nhục nhã như vậy! Hạ Hòa Mi tôi, không đội trời chung với mấy người!”
Hạ Hòa Mi nghiến chặt hàm răng trắng.
Hạ Hòa Mi mở cửa xe ra, nhìn thoáng qua chiếc xe Mercedes- Benz bị tông bốc cháy, sau khi nhìn thấy tài xế không có chuyện gì, Hạ Hòa Mi hít sâu vào một hơi, bước ra khỏi vòng tròn, chặn một chiếc xe taxi lại.
Ở bên kia.
Hai người Trương Thác cùng với Triệu Chính Khải đang ngồi trong một quán mì sợi, bên trong bát của Triệu Chính Khải được thêm vào rất nhiều thịt bò, mà bên trong bát mì kia của Trương Thác lại chỉ có hai lát hành lá nổi trên bề mặt nước dùng.
Triệu Chính Khải cầm lấy đôi đũa dùng một lần ma sát vào nhau: “À cái đó, gần đây cậu đang trong thời điểm luyện khí mấu chốt, phải ăn ít đồ ăn thô lại, ăn thanh đạm một chút có lợi cho cậu, đây đều là những nỗi khổ tâm của tôi mà”
Triệu Chính Khải nói xong, gắp lên hai miếng thịt bỏ vào trong miệng, nhắm đôi mắt lại, cả gương mặt đều hiện lên vẻ hưởng thụ mà nhai nuốt.
Trương Thác ngồi ở chỗ đó, lẳng lặng nhìn Triệu Chính Khải.
Sau khi Triệu Chính Khải nuốt miếng thịt trong miệng xuống, lúc này mới mở mắt ra.
“Ăn có ngon không?” Trương Thác nở nụ cười hỏi.
“Ngon… à không không không” Triệu Chính Khải vừa mới nói ra, liền vội vàng lắc đầu: “Không hề ngon một chút nào cả, nếu mà nói ra thì tôi vẫn thấy hành lá ngon hơn”
“Được rồi” Trương Thác thở dài một hơi, sau đó mở miệng nói: “Vừa rồi lúc cậu đang đi thanh toán, tôi đã mua tiệm mì này lại rồi, vốn dí muốn nói rằng cho cậu thêm hai bát thịt nữa, nếu đã không ngon vậy thì bỏ đi vậy, tôi tự mình đi ăn một chút vậy”
Trương Thác nói xong, bưng theo chiếc bát đứng lên.
Trương Thác vừa mới xoay người đi, liền cảm giác được có người đang túm lấy ống tay áo của mình.
“Anh!” Triệu Chính Khải một tay kéo ống tay áo của Trương Thác, một tay bưng bát mì, vô cùng đáng thương mà nhìn Trương Thác: “Tôi xin lỗi mà!”
“Cút đi!”
“Xin anh đấy”
Mười mấy phút sau, Triệu Chính Khải bưng một chiếc bát chứa đầy thịt bò, vô cùng mãn nguyện gắp thịt bỏ vào miệng ăn.
Đợi sau khi xử lý xong toàn bộ thịt bò trong bát, Triệu Chính Khải mới châm một điếu thuốc, ngồi ở đó trông giống như một ông bác lớn tuổi: “Thác à, tôi nói với anh này, mặc dù anh có tiền, thế nhưng anh vẫn còn trẻ, sau này những chỗ cần dùng đến tiền vẫn còn rất nhiều, làm người không thể quá khoe khoang lãng phí đâu, vừa rồi tôi chỉ là thăm dò anh một chút, anh liền cho tôi một bát thịt bò không lấy tiền, điều này không ổn chút nào, tôi có kiến nghị thế này, cửa tiệm này, anh có thể để tôi giúp anh quản lý, tuyệt đối..”
Triệu Chính Khải vẫn còn đang điên cuồng chém gió, Trương Thác lấy chiếc điện thoại ra liếc nhìn một cái, trầm giọng nói: “Đồ vật vẫn chưa cướp lại được”
Thanh âm của Triệu Chính Khải đột nhiên im bặt lại, sắc mặt của anh ta cũng trở nên nghiêm túc: “Vẫn là rơi vào tay của Phản Tổ Minh rồi sao… Nếu đã như thế, vậy thì tôi đi trước đây”
Triệu Chính Khải nói xong, liền đứng bật dậy.
“Đi Lâu Lan sao?” Trương Bách Sinh ngồi ở bên đó, hỏi.
” Triệu Chính Khải gật đầu: “Hiện tại vùng đất cổ Lâu Lan bị niêm phong rồi, sau khi Phản Tổ Minh thu thập được các mối dắt sẽ lại càng ra sức nghĩ biện pháp đi mở khóa truyền thừa Lâu Lan, truyền thừa của Lâu Lan so với Tây Hạ còn đáng sợ hơn rất nhiều, thời điểm mở khóa, động tĩnh có lẽ còn lớn hơn nữa, lần này sợ rằng là tất cả các thế lực lớn đều muốn nhúng tay tham gia vào rồi”