“Không phải thế đâu, bố” Nhóc Ngũ nhìn Ngô Hùng Dương một cái, nói: “Chuyện đó, Ngô Tử Hòa bị người ta đánh ở khu giải trí”
“Cái gì!” Ngô Hùng Dương vừa nãy đang còn hả hê đột nhiên đứng lên, Ngô Tử Hòa, chính là con của ông ta, là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Ferreth lắc đầu, chuyện như thế này, trong mắt anh ta chẳng đáng là gì cả. Những năm nay, cùng Trương Thác chính chiến nam bắc, đã quen với chuyện sinh tử, loại chuyện như thế này người nào bị người nào đánh, anh ta vừa nghe xong thì sẽ thấy giống như trẻ con đang quậy phá một trận, cực kỳ vô vị.
Ferreth thấy trên mặt Ngô Hùng Dương biểu hiện rất gấp gáp, lên tiếng nói: “Được rồi, con trai của ông bị đánh, ông cũng đừng ngồi đây nữa, đi xử lý đi!”
“Ngài Ferreth, cảm ơn ngài Ferreth” Ngô Hùng Dương liên tục gật đâu.
“Đi thôi, cùng đi xuống lầu” Ferreth đi đến trước cửa phòng hội nghị.
Nhóc Ngũ vội vàng kéo cánh cửa lớn của phòng hội nghị ra thay cho Ferreth.
Ở khu giải trí khách sạn Thế Giới.
Rất đông bảo vệ của khách sạn Thế Giới đã chạy đến, bao vây xung quanh ba người Trương Thác.
Ngô Tử Hòa lau vết máu ở khóe miệng, vẻ mặt oán hận trừng mắt nhìn Trương Thác: “Thằng nhãi, hôm nay tao muốn mày phải chết!”
Trương Thác nhìn đám bảo vệ đang bao vây xung quanh mình, lên tiếng: “Gọi ông chủ của các anh đến đây!”
Trương Thác muốn để Nhóc Ngũ đến đây, mấy tên bảo vệ này anh không hề để tâm, anh cũng không xem trọng Ngô Tử Hòa, chủ yếu là anh lo lắng cho cuộc sống sau này của Thu Vân và mẹ của Thu Vân, cho nên còn phải để Nhóc Ngũ giải quyết chuyện này.
“Anh ta sao, ông đây chính là chủ của khách sạn này!” Ngô Tử Hòa nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất.
Đúng ngay lúc này, cửa thang máy được mở ra.
Ngô Hùng Dương mang khuôn mặt tức giận đi ra từ trong thang máy đi tới, lớn tiếng nói: “Ai động vào con của tao, không muốn sống nữa phải không!”
Ngô Tử Hòa vừa trông thấy Ngô Hùng Dương thì giống như nhìn thấy cứu tinh vậy: “Bố, bố không thể tha cho mấy kẻ này được! Bố nhìn mặt con đi”
Ngô Hùng Dương nhìn mặt mũi của con trai mình sưng vù, tức giận không có chỗ trút, đẩy đám người sang hai bên, bước những bước lớn đến chỗ Trương Thác đang bị đám bảo vệ bao vây: “Nhãi con, mày dám đánh con của tao?”
Trương Thác nhún vai: “Như ông thấy đấy, tôi đã đánh Mày con mẹ nó muốn chết!” Ngô Hùng Dương tức giận nhìn chằm chằm Trương Thác, ở Sơn Thành này, vẫn chưa có ai dám càn quấy như vậy ở trước mặt ông ta cả.
Ngũ Cảnh Lập đi cùng thang máy với Ngô Hùng Dương cũng đúng lúc đi tới, vừa nhìn thấy Ngô Tử Hòa bị người ta đánh ở khách sạn, vội vã đi đến phía trước, không bận tâm đến cạnh tranh đấu đá giữa mình và Ngô Hùng Dương, ở phương diện công việc thì vẫn cần phải hoàn thành, chuyện này cho dù thế nào thì mình cũng phải đi lên nói vài câu.
Ngũ Cảnh Lập vừa mới đi lên phía trước một bước đã nhận thấy mình bị người ta kéo lại, vừa quay đầu nhìn lại đã thấy con trai mình đang kéo tay của mình, đang không ngừng lắc đầu với mình.
“Bố, chúng ta không động đến những người này được đâu”
Nhóc Ngũ dùng giọng nói rất nhỏ nói với Ngũ Cảnh Lập.
“Không động đến được?” Khuôn mặt Ngũ Cảnh Lập đầy vẻ nghi ngờ, thậm chí ông ta còn hoài nghỉ không biết mình có đang nghe nhầm không, con trai mình có tính cách như thế nào, Ngũ Cảnh Lập lại chả biết quá rõ. Ngay đến lời của mình nó cũng không thèm nghe, nhưng bây giờ lại chủ động nói ra mấy chữ không động được vào.
“Bố, bố hãy để anh ta đi đi! Ngô Tử Hòa xúc phạm đến người này, anh ta sẽ bị hủy hoại!” Nhóc Ngũ nói chắc chắn như đỉnh đóng cột.