Tiếu Tinh Hàn biết rõ người sống trên đảo này đều ăn diện kiểu đó. Mình thật xui xẻo, mới đi vào mà đã bị bắt quả tang.
Xông vào cấm địa chính là tội nặng!
Trên đảo Ánh Sáng không phải là không có người từng xông vào cấm địa, nhưng tới bây giờ không một ai có thể chính miệng kể lại cảm giác xông vào cấm địa là gì, bởi vì những người đó đều không còn cơ hội lên tiếng.
Khi thấy người mặc áo vải thô này, chân Tiếu Tinh Hàn liên tục run rẩy. Nhìn Lâm Ngữ Lam bên cạnh mình, anh ta cố gắng bình tĩnh, muốn bưng ông chú trên đảo ra đây, hy vọng có thể phát huy tác dụng.
Người mặc áo vải thô kia vốn quát lớn mấy người Lâm Ngữ Lam, song khi thấy Lâm Ngữ Lam quay lại, anh ta nhất thời thay đổi sắc mặt. Vừa rồi cả hòn đảo đều nhận được tin tức từ quản gia Pease, phu nhân quân vương đang ở trên đảo, hơn nữa còn gửi ảnh chụp của phu nhân quân vương đến tận tay mỗi người. Phu nhân quân vương là khái niệm gì với người dân trên đảo Ánh Sáng? Đó chính là bầu trời, là thần linh của hòn đảo này, có địa vị cao nhất trên đảo! Hơn nữa đảo Ánh Sáng được sáng lập từ nhiều năm nay, lần đầu tiên cư dân trên đảo nghe nói tới bốn chữ phu nhân quân vương, mỗi người đều vô cùng kính trọng.
Ngay vừa rồi, đại quản gia Pease còn ra lệnh tất cả mọi người đều không thể làm cho phu nhân quân vương bất mãn, cho nên mỗi cư dân trên đảo đều chuẩn bị tinh thần. Người này lập tức nhận ra Lâm Ngữ Lam khi cô vừa quay đầu, đó chính là phu nhân quân vương!
Người áo thô hoảng sợ, vào thời khắc mấu chốt, anh ta cái khó ló cái khôn, dời mắt khỏi Lâm Ngữ Lam nhìn sang nơi khác, tiếp tục nói: “Kêu mấy người đấy! Đang làm gì hả? Thật là!” Người này vừa nói vừa đi ngang qua bên cạnh bốn người Lâm Ngữ Lam, cứ như không phát hiện ra điều gì khác thường.
“Thiếu trang chủ Tiếu thật lợi hại!” Tô My không hề keo kiệt lời khen ngợi.
“Thôi đi, đừng đi thì tốt hơn” Lâm Ngữ Lam xua tay. Xông vào cấm địa của người khác khiến cô cứ có cảm giác là lạ.
“Cô chủ, đi vào cấm địa sẽ giúp ích rất lớn cho việc nâng cao địa vị của nhà họ Tô” Tô My nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai Lâm Ngữ Lam: “Nếu việc này lan truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ có không ít người liên tưởng tới quan hệ giữa nhà họ Tô và đảo Ánh Sáng, từ đó nhà họ Tô sẽ phát triển với tốc độ nhanh nhất, còn cô chủ cũng có thể nhanh chóng thực hiện mục tiêu của mình”
Lời khuyên của Tô My đã đâm trúng nhược điểm của Lâm Ngữ Lam, chính là Trương Thác. Thế là bốn người lại đến một cấm địa khác. Trên đường đi, Tô My rất thoải mái, bởi vì cô ta cho rằng Tiếu Tinh Hàn có mạng lưới quan hệ mạnh như thế. Còn Tiếu Tinh Hàn thì vẫn run sợ, bởi vì tới bây giờ anh ta vẫn không xác định vừa rồi có phải là nhờ ông chú của mình hay không.
Mãi tới khi Tiếu Tinh Hàn lại thấy một cư dân trên đảo làm như không thấy bốn người mình xâm nhập cấm địa, anh ta mới hoàn toàn yên lòng. Quả nhiên ông chú của mình rất có quyền phát ngôn. Cùng lúc đó, trong lòng Tiếu Tinh Hàn dâng lên kiêu ngạo, nếu ông chú của mình có địa vị cao đến thế ở trên đảo này thì sau này, mình có thể đi ngang giữa các thế gia ở Đại Nam!
Bốn người đi dạo quanh đảo hồi lâu, khi sắc trời hoàn toàn tối đen, họ mới về tới nơi ở. Khi Lâm Ngữ Lam trở về chỗ ở của mình thì phát hiện căn phòng của mình lại bị khóa cửa.
Lâm Ngữ Lam nhìn qua cửa sổ, phát hiện có hai người ở trong nhà.
“Người bên trong là ai vậy hả? Đi ra!” Tô My cũng thấy có người trong nhà, không khỏi đập cửa hét lên.
“Ai đấy, kêu to cái gì?” Một giọng nữ không kiên nhẫn vang lên từ trong phòng.
“Hỏi chúng tôi là ai ư? Còn cô là ai?” Tô My quát lên.