Nếu những người đó đã giữ đất trong tay, kéo dài chậm chạp không chuyển nhượng cho Nhất Lâm, làm sao có thể giao ra dễ dàng như thế?
“Cược!” Tôn Nghiêm lên tiếng.
“Được” Trương Thác đáp lại vang dội, sau đó liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa của Tập đoàn Nhất Lâm: “Đã đến giờ, hẳn là người cũng tới rồi”
“Nằm mơi” Tôn Nghiêm khinh thường cười.
Lời Tôn Nghiêm vừa dứt, trong nháy mắt ở cửa công ty nhiều thêm mấy bóng người, chính là đám người Tổng giám đốc Ngô.
Đám người Tổng giám đốc Ngô mang vẻ mặt hốt hoảng, gần như lăn một vòng từ cửa công ty vào, thi nhau chen lấn, sợ động tác của mình chậm hơn người bên cạnh.
“Anh Trương! Anh Trương, tiền anh muốn chúng tôi đã đưa tới rồi, anh mau mua lại những miếng đất kia đi”
“Anh Trương, tôi đã mang cả xin anh hãy mua của tôi trước đi”
“Mua của tôi đi anh Trương. Tôi mang tiền mặt, cầu xin anh mau nhận lấy đi”
Một đám ông chủ chen lấn, có người chuyển thẳng cái va li đã được trang bị đầy đủ tiền mặt tới trước mặt Trương Thác, cầu xin Trương Thác, rất sợ Trương Thác không mua đất của mình và đất đến đây rồi. Van Tóm lại bây giờ thời gian cho đám người Tổng giám đốc Ngô chỉ còn lại chưa tới năm phút. Bọn họ rất sợ năm phút sau mình sẽ gặp phải kết quả gì đó khiến mình hối hận mấy đời.
Nhìn đám người Tổng giám đốc Ngô, Trương Thác khế mỉm cười, nhìn về phía Tôn Nghiêm: “Trông kìa, cậu thua rồi, trả tiền đặt cược đi chứ?”
Sắc mặt Tôn Nghiêm vô cùng khó coi, cậu ta nhìn Lâm Ngữ Lam đứng bên cạnh, hừ lạnh nói: “Sao tao biết những người này có phải do mày mời tới hay không”
“Cậu biết chuyện của Nhất Lâm chúng tôi, cậu cũng rất rõ bọn họ có phải do tôi mời tới hay không mà!” Trương Thác mở miệng: “Nào, trả tiền cược của cậu đi”
“Đùa à, chỉ đơn giản là một trò chơi như thế mà mày lại tưởng là thật. Chúng ta đi thôi!” Tôn Nghiêm vung tay lên, muốn dẫn thư ký của mình rời khỏi đây.
Trương Thác lập tức giơ tay cản đường Tôn Nghiêm: “Cậu còn chưa sủa đâu mài”
Thư ký của Tôn Nghiêm nhướng mày, mở miệng nói: “Anh Trương, anh thế này là hơi quá đáng đấy. Bản thân lần đặt cược này chỉ là một trò đùa, nếu anh thật sự thua, chúng tôi cũng sẽ không nói gì anh, một trò chơi nhỏ mà thôi”
“Để tao sủa theo chó ư? Mày đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi! Không đi tiểu rồi soi vào nước tiểu xem mình là cái thứ gì!”
Tôn Nghiêm vung tay lên, định sải bước rời đi.
Nhưng Tôn Nghiêm mới bước được một bước đã cảm thấy cổ áo mình bị người ta kéo lại, khiến bản thân không cách nào tiến về phía trước.
Tôn Nghiêm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Thác đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tôn Nghiêm nhướng mày, quát lên: “Bỏ tay ra”
“Hôm nay cậu không sủa theo chó thì không được đi” Trên mặt Trương Thác vẫn treo nụ cười.
“Tao sủa con mẹ mày ấy!” Tôn Nghiêm quát tháo ngay tại trận: “Con mẹ nó… ÁI”
Tôn Nghiêm còn chưa nói hết câu đã bị tiếng kêu thảm thiết của chính mình cắt ngang.
Trương Thác vung roi, quất vào vị trí sau đầu gối trên chân Tôn Nghiêm.
Một tiếng “Phịch” vang lên, thân thể Tôn Nghiêm ngã quỳ xuống đất, sức nặng ấy có thể đập nứt gạch trên sàn nhà Tập đoàn Nhất Lâm.
Tôn Nghiêm chỉ cảm thấy một trận đau đớn không thể diễn tả truyền tới từ đầu gối mình, khiến cậu ta nghỉ ngờ có phải xương đầu gối mình đã vỡ vụn rồi hay không. Vào giờ phút này, cái loại đau đớn bứt rứt đó khiến cậu ta không thể lo lắng vấn đề mình có mất mặt hay không, điều có thể làm chỉ là kêu la thảm thiết.
“Mấy người làm thì thế hả!” Thư ký của Tôn Nghiêm hét lớn một tiếng, vội vàng vươn tay ra đỡ Tôn Nghiêm.
Cũng không chờ thư ký của Tôn Nghiêm chạm được vào Tôn Nghiêm thì anh ta đã bị Trương Thác nhấc chân đạp ngã.