Tổ Lâm bị người ta kéo ở trên mặt đất tạo ra một đường cát lún, Tổ Lâm chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ xám xịt chết chóc giống như là tuyệt vọng.
“Các anh cảm thấy đủ chưa?” Một giọng nói đột nhiên vang lên ở trong bóng tối.
Trương Thác chậm rãi đi ra.
Tổ Lâm quay đầu nhìn Trương Thác Nhất với vẻ mặt không thay đổi cũng không lên tiếng, thậm chí cơ bắp ở trên mặt cũng không nhúc nhích một tí nào.
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì chứ? Ở đây làm gì tới lượt mày nói chuyện?”
“Chó của mình mà cũng không lo trông coi cho tốt để nó tới gây phiền phức cho bọn tao, bây giờ mày nói bỏ qua là bỏ qua sao?”
Hai tên đàn ông vạm vỡ của Hựu Hùng đi về phía Trương Thác.
“Này, mặc dù Hằng Minh bọn mày là bảo vệ cấp năm nhưng trước tiên phải nghĩ xem bọn mày là loại mặt hàng gì?
Nếu như Giang Tuyết Tâm của tổng công ty mày tới đây thì tao còn có thể nể mặt, nhưng mày thì?” Tào Chung khinh thường nhìn Trương Thác: “Bỏ đi! Mày vẫn nên nhìn xem thử bản thân mày là cái dạng gì đã”
Tào Chung lại Trương Thác cười: “Mọi người đừng quên ngài An đã đưa ra quy định dọc đường đi nếu như ai kích động gây nên tranh chấp thì sẽ bị loại, tất cả mọi người đều ra ngoài kiếm cơm, các người không muốn lấy ba mươi phần trăm tiền hoa n nữa gây nên tiếng cười to âm vang hồng mà muốn cút xéo khỏi đây sao?”
Khi Trương Thác Nhất nhắc tới tiền hoa hồng có thể nhìn thấy được người của Hựu Hùng đều biểu hiện ra vẻ rất xem trọng.
Một đám đàn ông vạm vỡ nhìn nhau vài lần, cuối cùng tất cả dồn ánh mắt về phía Tào Chung.
Tào Chung im lặng suy nghĩ mấy giây sau đó nói: “Được, nể mặt tiền hoa hồng ta sẽ cho bọn mày cơ hội này, nhưng mà hơn nửa đêm bọn mày đến đây gây phiền phức cho bọn tao vậy cũng phải bồi thường cho bọn tao chứ nhỉ?”
“Đương nhiên” Trương Thác gật đầu: “Các anh muốn bồi thường như thế nào”
“Rất đơn giản” Tào Chung nhìn Tổ Lâm: “Không phải thằng nhãi này muốn bọn tao xin lỗi sao, vậy thì hãy bảo nó lần lượt xin lỗi các anh em của tao.”
“Được” Trương Thác rất quả quyết đồng ý rồi nhìn Tổ Lâm nói: “Tổ Lâm hơn nửa đêm cậu tới quấy rầy người ta nên hãy nói xin lỗi đi”
Tổ Lâm không lên tiếng.
“Xin lỗi!” Trương Thác lại lần nữa lên tiếng, giọng nói càng nhấn mạnh hơn.
Tổ Lâm há to miệng, cuối cùng lên tiếng: “Xin lỗi”
“Nói to hơn!” Trương Thác quát.
“Xin lỗi” Giọng nói của Tổ Lâm tăng lên một chút.
“Nói to hơn nữa!”
“Xin lỗi!” Tổ Lâm gần như vô thức hét lên.
Sau khi Tổ Lâm hét lên tiếng xin lỗi tất cả người của Hựu Hùng càng cười suồng sã hơn, tiếng cười kia còn làm cho người ta run rẩy hơn cả cái lạnh ở trong sa mạc.
“Đi thôi” Trương Thác nhìn Tổ Lâm rồi quay người rời đi.
Người túm Tổ Lâm thả tóc Tổ Lâm ra, Tổ Lâm bỗng nhiên rơi ở trên mặt đất, làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Người của Hựu Hùng dần dần giải tán.
Màn đêm trong sa mạc, một mình Tổ Lâm ngã ở trong sa mạc mặc cho gió lạnh thổi qua.
Ban đêm, bão cát rất lớn, thời tiết rét lạnh, thở ra một hơi cũng có thể nhìn thấy rõ hơi thở.
Ánh lửa bên ngoài lửa đã dần lụi tắt.
Trong bầu trời đêm của sa mạc yên tĩnh, Tổ Lâm ghét vào trên đất cát dày đặc, toàn thân không ngừng run rẩy, tuỳ ý để gió lạnh thổi vào người.
“Đại nhân, bọn họ có hơi khinh người quá đáng” Trong một lêu vải cách đó không xa, một người đàn ông trung niện nhìn vị trí của Tổ Lâm, chậm rãi mở miệng: “Phòng tuyến tâm lý của người trẻ tuổi này sắp sụp đổ”
“Chính là muốn để phòng tuyến tâm lý của cậu ta sụp đổ đó” Trương Thác cũng nhìn về phía Tổ Lâm: “Cậu ta quá mềm yếu, cho cậu ta lòng tin nhất định rồi nhưng vẫn cần đả kích mạnh hơn, bây giờ những người của Hựu Hùng này làm còn chưa đủ”