Dương Quốc Hưng và Dương Đức Phi cũng đi ra ngoài tháp, vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy vô số con rối đang phóng về một hướng.
Sau đó, một mảng hào quang màu tím hiện lên, trong nháy mắt này vô số con rối tụ tập mà tới kia bị chém ngang lưng toàn bộ.
Người phụ nữ tóc vàng thấy cảnh này, nụ cười trên mặt càng sâu: “Xem ra, oán niệm của Quân vương địa ngục của chúng ta rất nặng đấy, chỉ có điều nhắc tới cũng thấy nếu như tôi là một người đàn ông, người khác muốn ra tay với vợ của tôi thì chỉ sợ tôi cũng sẽ muốn làm thịt anh”
Dương Quốc Hưng nhìn chằm chằm Trương Thác cách đó không xa, trong mắt lập tức tung ra hận ý: “Lão già, nơi này không có người khác phải không, để tôi làm thịt anh ta!”
Tây Hạ Núi Côn Sơn, trong hầm băng.
Sở Thanh nhìn qua giường băng mà mình đã ngồi qua bao nhiêu năm tháng, mà sau cái nhìn này, giường vỡ vụn, sau đó bắn bay ra tứ tung.
Theo vô số vụn băng vỡ ra, một viên tinh thể màu đỏ, xuất hiện ở trong vụn băng.
Tinh thể màu đỏ tạo thành hình thoi, đạt kích cỡ tương đương lòng bàn tay người, ở bên trong này phát ra năng lượng có quy luật, cùng với hỏa tinh giống nhau như đúc, khác biệt là ở phía trên tinh thể này khắc lấy một đoạn hoa văn cổ quái, nếu như nhìn kỹ thì thấy hoa văn này có hình dạng một vầng trăng.
Sở Thanh đưa tay cầm lấy tinh thể mai này, trong nháy mắt tinh thể bị Sở Thanh cầm lấy thì phát ra hào quang mãnh liệt màu đỏ, ở trong áng quang này dường như tản ra nhiệt lượng không tầm thường, có thể nhìn thấy là toàn bộ trong hầm băng khắp nơi có thể thấy được băng cứng nhưng đều lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu hòa tan, hòa tan thành nước.
Trên mặt đất bao quanh lòng bàn chân Sở Thanh cũng biến thành một mảnh nước đọng.
Sở Thanh nhìn xem tinh thể trong tay, lẩm bẩm nói: “Rắn chết rồi vẫn còn nọc, mấy ngàn năm truyền thừa Đông Hòa, khó mà tin được, những bậc hiền triết vài ngàn năm trước kia có thủ đoạn cỡ nào, có thể phong ấn người ở trong những tinh thạch này, chúng tôi truyền thừa di chí bậc hiền triết thời trước, nhưng sẽ luôn có người sẽ làm vài chuyện trái ngược với chính đạo, Sở Thanh tôi chỉ là một kẻ phàm phu, ở trong thế gian rộng lớn này, cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể tận sức mọn tranh thủ thêm một chút thời gian”
Trong khi Sở Thanh nói chuyện, ở trên tay ông cũng bốc lên mảnh ánh sáng nàu xanh, đối kháng hào quang màu đỏ bên trong tỉnh thể.
Những vết nước đọng bởi vì hào quang màu đỏ mà tan chảy từ băng cứng kia vốn dĩ đã bắt đầu sôi trào, nhưng lại bởi vì ánh sáng xanh ở trong tay Sở Thanh mà đã trở nên nhẹ nhàng.
Ánh mắt Sở Thanh lộ ra điểm ngưng trọng, đột nhiên dậm chân, một ngọn núi trong dãy núi Côn Sơn chấn động mạnh.
Áo Tang đã rời khỏi hầm băng từ trước, quay đầu nhìn chấn động kia, ánh mắt lộ ra một tia quyết tuyệt, lấy tốc độ cực nhanh, rời khỏi dãy núi này.
Đỉnh ngọn núi đang lắc lư kia, đá lớn lăn xuống, ngọn núi vỡ ra, tiếng vang thấu trời xanh.
Chỉ có điều ở khu vực cấm không người này, không ai có thể nhìn thấy một màn nghe rợn cả người này.
Trong hầm băng, Sở Thanh thất khiếu chảy máu.
“Bằng vào hồn phách có thể khống linh của tôi, ngưng thần ý hàn băng!”
Toàn thân trên dưới Sở Thanh phát ra ánh sáng màu xanh, triệt để đem đè xuống ánh sáng đỏ đang phát tán ở trên tinh thể kia.
Dãy núi Côn Sơn kia triệt để vỡ ra, ầm vang sụp đổ, bụi bặm ngập trời.
Trong cung điện dưới đất ở Đông Hòa, ở hướng Chi Lăng, bên ngoài toà tháp cao lớn nhất, mấy trăm con rối an tĩnh đứng chung quanh tháp cao, chúng sắp xếp chỉnh tề, tựa như là một đại quân.
Trong tháp cao, tổng cộng có ba bóng dáng đang đứng ở chỗ này, Dương Quốc Hưng, Dương Đức Phi, cùng với một mỹ nữ tóc vàng.