Trương Thác hỏi tất cả những điều anh muốn biết, mặc dù Toàn Cảnh Thiên không thể trả lời gân hết những điều đó, nhưng anh vẫn để Trương Thác hiểu đại ý của tổ địa Lâu Lan.
Vùng tổ địa tiên của người Lâu Lan cũng nằm trong sa mạc đó. Họ chiếm một ốc đảo hiếm có, hiện có hơn một nghìn bảy trăm người ở vùng tổ địa tiên và hầu như không giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Toàn Cảnh Thiên nói với Trương Thác rằng nhiệm vụ của họ luôn là bảo vệ di sản Lâu Lan. Tôi nghe các trưởng lão tộc nói rằng có một thứ gì đó đặc biệt đáng sợ dưới di sản.
Cũng giống như ma, Toàn Cảnh Thiên nhút nhát không bao giờ dám hỏi thêm những điều này, không thể cho Trương Thác một câu trả lời kỹ hơn.
Cuộc sống của tổ địa Lâu Lan vẫn như vậy cho đến khi có xuất hiện trở lại của Phản Tổ Minh, cuộc đời của họ đã hoàn toàn bị gián đoạn.
Toàn Cảnh Thiên nói với Trương Thác rằng, thực ra từ trước đến nay vẫn luôn có người dòm ngó đến vùng đất cổ ở Lâu Lan, sự việc này cũng đã diễn ra một thời gian rất dài rồi, nhưng vẫn có người ra tay với Lâu Lan.
Trương Thác hiểu rõ, Phản Tổ Minh sẽ chỉ ra tay sau khi có được lòng tin tuyệt đối, bọn họ đã chuẩn bị cho một thứ gì đó từ trước rồi.
Trương Thác nói chuyện với Toàn Cảnh Thiên một lúc rồi để Toàn Cảnh Thiên ở lại nhà hàng, còn anh lại rời đi trước.
Ra khỏi nhà hàng Tân Hoa, Trương Thác lần nhận được một cuộc điện thoại.
Trương Thác trả lời điện thoại, nói: “Đã điều tra ra được gì rồi?”
“Đại nhân, đã điều tra rõ ràng rồi, Một Ly Trà Bát Bảo là một người viết sách, anh ta đã viết rất nhiều thứ, nội dung rất phong phú, tất cả đều có trong tài khoản Zalo công khai của anh ta, có cần xử lý anh ta không ạ?”
Trương Thác trâm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không còn việc gì nữa, mọi người quay về đi”
Trương Thác ngắt điện thoại, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Là do mình nhạy cảm quá rồi sao? Có lẽ đó cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.”
Trương Thác đi đến trước xe, mở cửa xe rồi lái xe về nhà.
Khi nghe thấy tiếng xe dừng lại trong sân làng Thượng Thủy, Trương Thác nhìn thấy có một bức thư để trên bậc thềm trước cửa nhà, phía ngoài bức thư có viết năm chữ “Thư của Trương Thác”.
Trương Thác mở bức thư ra, bên trong bức thư có để một tờ giấy trắng, trên tờ giấy trắng ấy chỉ viết một số điện thoại.
“Cố ý làm ra vẻ huyền bí à”
Trương Thác bĩu môi, nhấc máy gọi vào số điện thoại được viết trên tờ giấy trắng.
Âm thanh chờ trên điện thoại vang lên hơn 30 giây thì bên kia mới có người trả lời.
“Trương Thác, châu lục lớn phương Đông ứng cử chức.
giáo chủ, lệnh cho anh vào ngày 20 tháng 7 đến thế giới Thần Ẩn gặp mặt hội trưởng, hội trưởng sẽ quyết định anh có thể đảm nhiệm chức giáo chủ châu lục lớn phương Đông được hay không, thế giới Thần Ẩn nằm ở..”
Giọng nói trong điện thoại rất cứng nhắc.
Sau khi nói xong vị trí của thế giới Thần Ẩn, đầu dây bên kia liền trực tiếp ngắt điện thoại, khi Trương Thác gọi lại thì số điện thoại kia đã không còn tồn tại nữa.
“Chết tiệt, đem lời muốn nói trực tiếp viết vào thư luôn không được à?” Trương Thác cạn lời, vứt bức thư vào thùng rác. Ngày 20 tháng 7 cách bây giờ còn có hai mươi ngày nữa, nếu như đã như thế thì hôm nay xuất phát luôn vậy, sau khi nói chuyện với Áo Tang vào hôm nay, Trương Thác cũng rất tò mò, không biết thế giới Thần Ẩn rốt cuộc là một nơi như thế nào?
Trương Thác trở vào nhà, viết email gửi cho thư ký Lý, nội dung nói về phương hướng phát triển trong thời gian gần đây của tập đoàn Nhất Lâm và một số quyết định quan trọng, sau khi gửi xong, Trương Thác cảm thấy vô cùng thoải mái, không còn nghĩ đến chuyện của công ty nữa, tiếp sau đây, toàn bộ tâm trí của anh sẽ dành cho việc khác.