Thiệu Khang nhìn sang, nhìn chằm chằm vào Trương Thác mở miệng cắt ngang mình đang nói.
An Thanh Mai cũng kinh ngạc, không nghĩ tới dưới loại tình huống này mà họ Trương này còn dám nói chuyện với người ta như vậy.
“Tôi nhớ anh là ai” Thiệu Khang nhìn Trương Thác, thấp giọng mở miệng.
“Anh nói lời này không phải nói nhảm sao” Trương Thác vươn tay, giơ ngón út móc lỗ tai: “Tôi nói này, dù thế nào thì tôi cũng là người mà ông An tốn ba mươi triệu mời về làm vệ sĩ.
Anh ở trước mặt tôi, ép người ủy thác của tôi đòi tiền, có phải có chút không có quy củ lắm không”
“Vệ sĩ? Anh á?” Trên mặt Thiệu Khang lộ ra nụ cười cười nhạo: “Anh cảm thấy không hợp quy củ vậy tôi sẽ theo như quy củ, làm thịt anh trước rồi nói tới cái khác!”
Thiệu Khang bắt lấy tay An Đông Hưng, nới lỏng, trở tay đánh tới một quyên ngay mặt Trương Thác, một quyền này, có thể dùng ba chữ “nhanh” “chuẩn” “tàn nhẫn” phát huy đến tận cùng để hình dung, nắm đấm này ở trong mắt hai người An Thanh Mai và Liễu Minh Giang đã gần như trở thành ảo ảnh, dù chỉ nhìn cái góc độ xảo trá và sức mạnh mạnh mẽ kia thì cũng khiến cho hai người bọn họ cảm thấy sự tuyệt vọng, chớ đừng nói chỉ là làm sao để ngăn cản một cú này của Thiệu Khang.
Bọn họ trơ mắt nhìn một cú này của Thiệu Khang đang thẳng hướng ngay mặt Trương Thác.
Ngay tại khoảng cách năm đấm của Thiệu Khang chỉ còn cách mặt Trương Thác không đến mười centimet thì Trương Thác đột nhiên nâng tay phải ngăn cản ngay trước mũi mình, vững vàng năm được cú đấm của Thiệu Khang i.
Khi Thiệu Khang thấy cú đấm của mình bị Trương Thác nhẹ nhàng ngăn lại thì thâm giật mình trong lòng.
Trương Thác mỉm cười: “Tốc độ quá chậm, sức quá yếu, nếu như tôi đã đến cái tuổi này của anh mà còn yếu như vậy thì… À, được rồi, nếu như tôi mà yếu như anh thì cũng không sống được đến tuổi này của anh rồi”
Trương Thác nói xong, giơ lên một quyền từ tay trái, nói: “Tôi sẽ dạy anh sức mạnh là như thế nào, tốc độ là như thế nào!”
Trương Thác vung quyền trái, đánh thẳng vào mặt Thiệu Khang.
Tình cảnh hiện tại giống như Thiệu Khang dạy dỗ cao thủ đứng hạng nhất trong Thiên Bảng vừa đánh nhau với anh ta.
Thiệu Khang dạy dỗ tên cao thủ Thiên Bảng kia bằng cú đá ngang, tên cao thủ Thiên Bảng kia không thể ngăn cản cú đá đó. Bây giờ thì một quyền mà Trương Thác đang đánh vào mặt Thiệu Khang thì Thiệu Khang cũng giống tên cao thủ vừa nãy, không thể ngăn cản được.
Một quyền!
Cả người Thiệu Khang giống như đạn pháo, bị Trương Thác đánh bay ra ngoài, bay ra bảy tám mét rồi ngã ngay bên cạnh tôn sắt nhà kho mới dừng lại, nếu như nhìn kỹ thì tôn sắt sau lưng Thiệu Khang cũng đã nứt ra, đủ để biết uy lực một quyền này của Trương Thác mạnh đến cỡ nào.
Mà Thiệu Khang mới vừa rồi còn nhìn đời với thái độ bất cần đời, sau đó quyết định sống chết của người khác, nhưng giờ đây lại bị một quyền của Trương Thác đánh tới lún xương, mũi thì bị lệch sang một bên, hốc mắt vỡ ra rõ ràng, máu tươi từ trong hốc mắt phải của Thiệu Khang chảy ra, rất đáng sợ.
Cảnh tượng này cho dù Liễu Minh Giang hay là An Thanh Mai hoặc thậm chí là Triệu Mạnh Hùng cao thủ đứng ở hạng mười bốn của Thiên bảng cũng mở to hai mắt nhìn, trong mắt họ một người không thể địch nổi, mạnh mẽ đến tận cùng, lúc này lại bị người khác dễ dàng dùng một quyền là giải quyết xong sao?
Liễu Minh Giang nhìn về phía Trương Thác, cố gắng nuốt nước miếng: “Anh, em thành thật xin lỗi”
Liễu Minh Giang nhận sai, âm ï đến mức Trương Thác trở tay không kịp.
Trong rất nhiều người giàu có mà Trương Thác đã từng gặp thì Liễu Minh Giang này cũng có thể xem là một người khác biệt.
An Thanh Mai đứng ở nơi đó im lặng không lên tiếng, ban đầu cô ta còn chế giễu Trương Thác này nọ, cười Trương Thác. Ngay cả Thiên Bảng mà anh còn không biết mà lại dám xưng cao thủ, nhưng bây giờ xảy ra việc này khiến cho An Thanh Mai hiểu rõ, thật ra cao thủ Thiên Bảng cũng không mạnh bao nhiêu. Mười bốn cao thủ Thiên Bảng lại bị một người đánh bại, mà người này lại bị Trương Thác đánh bại.