Nếu Trương Thác ở đây, nhất định anh có thể nhớ ra, lúc trước Trương Thác vẫn còn chưa nắm giữ thần khí đã từng đánh nhau với Tiêu Dương Thần, hơn nữa trong quá trình đánh nhau đã không ngừng học tập chiêu thức của Tiêu Dương Thần, cuối cùng được bác ba của Tiêu Dương Thần ra tay ngăn cản, đưa Tiêu Dương Thần rời đi nên hai người mới không tiếp tục đánh nữa.
Tiêu Sâm từ trên sô pha đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của Lâm Ngữ Lam, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Ngữ Lam, Tiêu Sâm chậm rãi cuối người.
“Chú Tiêu, chú đang làm cái gì vậy chứ!” Lâm Ngữ Lam vội vàng đứng dậy, đỡ Tiêu Sâm lên.
Nhưng Tiêu Sâm lại cố ý giữ vững động tác cuối người: “Ngữ Lam, chú biết chuyện này sẽ mang đến cho cháu và Thác rất nhiều phiền toái, nhưng trước khi bị bắt đi Như Loan đã từng nói qua, chỉ có Thác mới có thể cứu con bé, chú cầu xin các cháu hãy giúp con bé đi có được không! Miễn là cháu sẵn sàng giúp đỡ, nửa đời sau của chú nguyện làm trâu làm ngựa cho các cháu!”
“Chú Tiêu, chú đừng có làm như vậy mà” Lâm Ngữ Lam dùng sức nâng Tiêu Sâm lên: “Chú Tiêu, chú có biết tại sao Như Loan lại nói những lời như vậy với chú không? Bởi vì cô ấy biết cháu và Thác nhất định sẽ không bỏ mặc cô ấy, chú yên tâm, nếu Như Loan không muốn gả đi vậy thì sẽ không một ai có thể ép cô ấy!”
Ở sâu trong một vùng đất tại Châu Âu.
Trương Thác ngồi trong đài quan sát ở phòng thí nghiệm, tay trái của anh đang cầm một tờ giấy trắng, tay phải cầm bút, không ngừng vẽ tranh lên trên giấy.
“Anh, thì ra là anh đang ở đây” Đường Dực ngáp một cái, bước ra từ lối đi của cầu thang xoăn ốc: “Tôi dậy rồi, tìm khắp nơi cũng không nhìn thấy anh, làm cho tôi sợ hãi muốn chết”
“Ha” Trương Thác cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Đường Dực vẫn còn đang buồn ngủ: “Cậu vậy mà thật sự còn ngủ rất được đó, ngủ đủ hai ngày!”
“Haiz!” Đường Dực thở dài: “Anh, anh không biết đâu, hơn một năm nay tinh thần của tôi lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng, cho tới bây giờ cũng chưa từng thả lỏng, giấc ngủ lần này chính là chứa đựng hơn một năm mệt mỏi của tôi đó, thật sự là càng ngủ lại càng buồn ngủ, nếu không phải còn ở chỗ này, tôi còn có thể tiếp tục ngủ nữa”
“Được rồi, dậy rồi thì đừng ngủ nữa, giấc ngủ này càng ngủ càng mệt mỏi.” Trương Thác đứng dậy đi tới hai bước, nhét bản vẽ trong tay vào lòng Đường Dực: “Hai ngày nay tôi đi ra ngoài một vòng, tình huống xung quanh đều đã chú thích ở trên, địa hình chung ở đây tôi đều đã đánh dấu lại rồi, cho cậu nửa tiếng chuẩn bị, nửa tiếng sau, chúng ta sẽ ra ngoài tìm đường rời đi.”
Sau khi chuẩn bị xong hết, hai người Trương Thác và Đường Dực rời khỏi phòng thí nghiệm và đi về hướng nam của phòng thí nghiệm.
Đường Dực đã đến nơi này hơn một năm rồi, mà đây mới là lần đầu tiên chính thức bước ra khỏi phòng thí nghiệm, lúc trước cũng chỉ là lén lút qua lại trong đường hầm, xem xem có thể gặp được người được bố phái đến cứu mình hay không.
Nói về người thì Đường Dực quả thật cũng gặp mấy người, nhưng tất cả đều không thoát khỏi cảnh bị con Ba Xà kia cắn nuốt hết.
Ngoại trừ đường hầm kia, Đường Dực gân như mù tịt đối với phòng thí nghiệm, trừ những gì có thể nhìn thấy trên cameras và những thứ xa xa có thể nhìn qua đường hầm kia thì Đường Dực hoàn toàn không rõ bên ngoài phòng thí nghiệm có cái gì.
Hai người mang theo một ít đồ hộp và nước, cứ thế mà xuất phát, về phần con Hắc Hầu kia, Trương Thác đã bỏ nó lại trong phòng thí nghiệm rồi.
Trương Thác làm như vậy là vì xuất phát từ hai điều lo lắng.
Thứ nhất, Hắc Hầu là Tùng Lâm Vương, gen của nó chắc chắn là thứ khiến cho tất cả vật thí nghiệm đều tranh đoạt với nhau, bây giờ không có vật thí nghiệm nào biết Hắc Hầu bị thương, cho nên không dám trêu chọc Hắc Hầu, nhưng một khi phát hiện ra Hắc Hầu bị thương e rằng khi đó Tùng Lâm Vương sẽ gây cho hai người Trương Thác một đả kích mang tính hủy diệt.
Thứ hai, Trương Thác rốt cuộc cũng không biết chuyện gì xảy ra trong thế giới nhỏ này, chuyến đi lần này nếu như không tìm được lối ra ngoài thì nói không chừng phải quay trở lại phòng thí nghiệm, cho Hắc Hầu ở lại phòng thí nghiệm để khiến cho vật thí nghiệm khiếp sợ, cũng coi như giữ lại một chỗ nương thân cho chính mình.
Tại mảnh đất này tỏa ra một màu sắc u tối, đến ngay cả thân cây cũng phát ra màu đen, sự giao thoa giữa các vật chất khác nhau khiến cho những thứ ở nơi đây khác biệt với mọi thứ bên ngoài.
“Anh, tôi cứ cảm thấy trong rừng âm u thế nào á” Đường Dực rụt đầu lại, đi theo phía sau Trương Thác.