“Bây giờ…
Đủ loại đủ kiểu câu hỏi, khiến Trương Thác nghe xong cũng phải đơ mắt cứng lưỡi.
Cái người đưa Trương Thác ra ngoài sân đó ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Cậu có thể trả lời rồi đó, bọn họ nói cái gì mà nước Nga, nước Thụy Sĩ, hay cái gì mà hab gì đó, một câu tôi cũng nghe không hiểu”
Trương Thác có chút ngây người, cái người có vóc dáng nhỏ bé kia nghe không hiểu những vấn đề này cũng rất là bình thường. Nói thế nào đi chăng nữa thì ở cái thời đại mà gã sinh sống, chính phủ nhà Nguyễn đang phong tỏa để chế tạo xe, cũng làm gì có mạng lưới toàn cầu hóa như bây giờ, làm sao mà gã có thể biết được những chuyện liên quan đến châu u được chứ. Cả chiến tranh giữa nước Nga và nước Thụy Sĩ nữa, trận chiến đó diễn ra vào đầu thế kỷ mười tám. Còn sự tồn tại của vương triều Habsburg, nó tồn tại vào cuối thế kỷ mười bảy lận!
Đối mặt với những người đang quan tâm đến vấn đề này, chẳng lẽ là bọn họ đều sống từ thời đại đó đến tận bây giờ hay sao hả?
Trương Thác nhìn những người ngay trước mắt này, sự chấn động trong lòng của anh không biết phải biểu lộ ra như thế nào nữa.
“Bây giờ đã là công nguyên năm hai ngàn mười chín rồi.
Trận chiến giữa nước Nga và nước Thụy Sĩ đã kết thúc từ rất lâu, nước Nga đã giành được chiến thắng. Chính phủ nhà Nguyễn cũng đã bị diệt vong rồi…” Trương Thác lần lượt trả lời những câu hỏi của những người này.
Sau khi nghe xong câu trả lời của Trương Thác, một số người trong số họ biểu hiện ra sự thất vọng, còn một số người thì lại nở nụ cười trên mặt. Nhưng rất nhanh, tất cả bọn họ đều biểu hiện ra sự thanh thản. Dù sao thì bọn họ cũng đã ở trong cái địa ngục này, có rất nhiều chuyện cũng đã sớm nghĩ thông suốt rồi.
“Được rồi, được rồi, nếu mọi người đã hỏi xong hết rồi thì cứ đi nghỉ ngơi đi. Thằng nhóc này vừa mới tỉnh lại, tôi phải dẫn nó lên trên xem trước đã” Cái người có vóc dáng nhỏ bé kia phất tay lên giải tán đám đông. Sau đó, liền dẫn Trương Thác hướng về một cái cầu thang và đi lên.
Cái cầu thang này nhìn từ bên ngoài, tạo cho người khác một cái cảm giác rất là quỷ dị, bầu trời ở đây cũng đã được đặc biệt vẽ qua. Cái cầu thang đó chính là dẫn từ dưới mặt đất lên đến tận bầu trời, tạo cho người khác một cảm giác như đang trên con đường leo lên trời vậy.
Trương Thác đi theo người đàn ông thấp bé đó đi lên cầu thang, tận cùng của cái cầu thang còn có một cánh cửa, người đàn ông thấp bé dùng sức đẩy mạnh cánh cửa ra. Sau khi cánh cửa này được mở ra, như thể vừa mở ra một cái lỗ hổng lớn ở trên bầu trời vậy.
Trương Thác đi theo người đàn ông thấp bé đó đến một tầng khác nữa.
Vừa bước vào tầng này, ấn tượng đầu tiên của Trương Thác chính là trạm tái chế rác thải!
Đúng vậy, trên tầng này, Trương Thác nhìn thấy những chiếc điện thoại di động kiểu cũ, những chiếc ô tô bị hư không còn sử dụng được nữa, ấm đun nước, thậm chí ngay cả những mảnh vỡ của máy bay cũng có, được xếp dày đặc và chất thành một đống ở đó, như một ngọn núi nhỏ vậy.
Toàn bộ không gian này rộng khoảng hai mươi ki lô mét vuông, hầu như không có một chỗ nào có thể cho người ta dừng chân lại và ngồi xuống.
“Cái này…” Trương Thác nhìn những thứ dày đặc bít bùng này, nhận thức của anh thêm một lần nữa được khơi sáng. Trên tầng này không có vẽ bầu trời gì cả, trên đầu là một mảng đen toàn là đá vôi. Hơn nữa, khoảng cách giữa tầng này và tầng trước đó khác nhau rất lớn. Tâng này lớn hơn, chỉ nói về chiều cao thôi, Trương Thác dùng mắt mình để đo lường, đoán chừng cũng phải tầm một ngàn năm trăm mét gì đó.
“Lúc tôi tới nơi này thì nó đã như thế này rồi. Tôi nghe mấy.
ông già kia bảo răng, địa ngục lúc ban đầu có tận mười tám tầng lận, nhưng mà hiện tại, thì cũng chỉ còn lại có ba tầng này mà thôi” Người đàn ông thấp bé mở miệng nói, dắt theo Trương Thác đi vòng quanh tầng thứ hai, trạm tái chế rác thải vô cùng to lớn này.
Tuy là tốc độ của hai người bọn họ đã rất nhanh rồi, nhưng cũng phải đi bộ mất tận nửa tiếng đồng hồ mới có thể đi tới mép cạnh của tầng thứ hai. Trên mép cạnh của tường đá có khắc một cái thang đá, trực tiếp thông thẳng lên bầu trời cao tận một ngàn năm trăm mét.